Bức tường biên giới của Trump

Bế tắc trong việc tài trợ cho bức tường biên giới được hứa hẹn từ lâu của Tổng thống Donald Trump đã dẫn đến lần đóng cửa lâu nhất của chính phủ Mỹ.

Hình ảnh hàng rào biên giới hiện tại giữa Mỹ và Mexico

Ông Trump lập luận rằng cần có 5,7 tỷ đôla để giải quyết một “cuộc khủng hoảng nhân đạo và an ninh” ở biên giới phía Nam và cảnh báo việc đóng cửa sẽ tiếp tục cho đến khi ông có được tiền.

Đảng Dân chủ cho rằng bức tường là một sự lãng phí tiền của người nộp thuế và cáo buộc chính quyền Trump gây ra một “cuộc khủng hoảng giả tạo”.

Dưới đây là bảy hình minh họa giải thích về tình hình của bức tường cũng như tình trạng hiện thời của khu vực biên giới Mỹ-Mexico.

1. Trump chưa xây được gì nhiều cho bức tường

Trước khi ông Trump nhậm chức, đã có 654 dặm (hơn 1.000 km) hàng rào dọc theo biên giới phía Nam – trong đó có 354 dặm rào cản để ngăn chặn người đi bộ và 300 dặm hàng rào ngăn các loại xe cộ.

Trước thềm cuộc bầu cử tổng thống năm 2016, ông Trump hứa sẽ xây dựng một bức tường dọc theo toàn bộ chiều dài 2.000 dặm của biên giới.

Sau đó, ông minh xác rằng Mỹ chỉ phải xây khoảng một nửa ‘bức tường’ – phần còn lại là tận dụng địa hình như núi và sông.

Nhưng, kể từ khi ông Trump vào Nhà Trắng, mặc dù một số rào có sẵn đã được thay thế, nhưng chưa có phần tường nào được xây thêm.

Quốc hội cho đến nay đã được phê duyệt 1,7 tỷ USD để dùng vào việc thay mới và nâng cấp 124 dặm hàng rào kể từ khi ông Trump vào Nhà Trắng.

Chỉ hơn 40 dặm hàng rào thay thế đã được xây hoặc mới bắt đầu. Dự kiến 61 dăm nữa sẽ bắt đầu được thi công năm 2019. Con số này tương đương khoảng 15% cấu trúc hiện có.

Công trình mở rộng đầu tiên trên các cấu trúc hiện có, sẽ bắt đầu vào tháng 2 tại Thung lũng Rio Grande, Texas. Hai dự án sẽ có chiều dài tổng cộng 14 dặm – một hàng rào dài sáu dặm và cái còn lại dài tám dặm.

Mặc dù ông Trump tiếp tục quyết tâm xây dựng bức tường dọc biên giới, nhưng một cuộc khảo sát trong tháng này của Trung tâm Nghiên cứu Pew cho thấy phần lớn người Mỹ (58%) phản đối việc mở rộng, trong khi 40% ủng hộ.

2. Không ai biết việc xây tường sẽ tốn bao nhiêu

Dù rằng lúc tranh cử, ông Trump nói ông sẽ bắt Mexico phải trả tiền xây tường.Tuy nhiên, nhiều mức ước tính khác nhau đã được đưa ra bởi các cơ quan chính thức và không chính thức – dao động từ 12 tỷ đến 70 tỷ đô la.

Mức giá ban đầu của ông Trump từ 8 tỷ đến 12 tỷ đôla cho một bức tường bao phủ một nửa chiều dài biên giới, hiện đang gây nhiều tranh cãi.

Hàng rào dài 650 dặm được xây dựng dưới thời Tổng thống George W Bush có chi phí ước tính khoảng 7 tỷ đôla và nó không hề “cao, đẹp và quyền uy” như bức tường trong lời hứa của ông Trump.

Tuy nhiên, ông Trump hiện đang yêu cầu 5,7 tỷ đôla ngoài 1,7 tỷ đôla đã được cấp cho việc thay thế các hàng rào đã có.

Bộ An ninh Nội địa (DHS) trước đây ước tính một bức tường bao quanh một nửa biên giới sẽ có giá lên tới 25 triệu đôla, nhưng hiện tại họ cho biết họ vẫn đang tiếp tục xem xét các lựa chọn để xác định mức giá.

Cơ quan Hải quan và Bảo vệ Biên giới Hoa Kỳ (CPB) cho biết, trung bình, chi phí khoảng 6,5 triệu đôla cho mỗi dặm để xây dựng một bức tường biên giới mới hoặc thay thế hàng rào hiện có.

3. Trump từng muốn tường bê tông, nhưng giờ lại nói về thép

Ông Trump đã thay đổi quan điểm về những gì tạo nên bức tường.

Lời hứa của ông về việc xây dựng một “bức tường lớn, đẹp” giữa Mỹ và Mexico được vang lên nhiều lần trong suốt chiến dịch bầu cử của ông. Ban đầu, khi mô tả đó là bức tường bê tông.

Nhưng sau khi được bầu, ông bắt đầu nói về một hàng rào làm bằng thép, để các đặc vụ biên giới có thể nhìn xuyên qua.

Và vào tháng 10 năm 2017, khi chính quyền Trump tiết lộ tám nguyên mẫu tường cao hơn 9m thì chúng bao gồm cả bê tông và kim loại.

Kể từ tháng 12, ông Trump nói rằng ông không muốn xây dựng một bức tường bê tông, mà thay vào đó “những thanh thép được thiết kế một cách nghệ thuật”.

Và ngay trước khi chính phủ đóng cửa, ông đã tweet một hình ảnh về thiết kế của “hàng rào thép đen” mà ông ấy nói là “hết sức hiệu quả và đẹp”.

Các quan chức tại cơ quan Hải quan và Bảo vệ Biên giới Hoa Kỳ cho biết không có nguyên mẫu nào do chính quyền Trump đưa ra được thử nghiệm vào năm 2017 đáp ứng được các yêu cầu hoạt động.

Tuy nhiên, chúng cung cấp “dữ liệu có giá trị” để giúp chọn các yếu tố thiết kế trong tương lai, họ nói thêm.

4. Những lo ngại ở biên giới phía Nam giảm theo thời gian

Ông Trump nói trong một bài diễn văn hồi đầu tháng Một rằng bức tường cần thiết để ngăn chặn một “cuộc khủng hoảng an ninh và nhân đạo đang gia tăng ở biên giới phía Nam của chúng ta”, liên quan đến “hàng ngàn người nhập cư bất hợp pháp”.

Trong các cuộc trao đổi với nhà lãnh đạo đảng Dân chủ, bà Nancy Pelosi và Lãnh đạo thiểu số Thượng viện Charles Schumer, ông Trump cũng nói rằng mọi người đang “đổ vào đất nước chúng ta”.

Tuy nhiên, số liệu cho thấy rằng việc vượt biên bất hợp pháp đã suy giảm kể từ năm 2000.

Năm 2000, 1,6 triệu người đã vượt biên bất hợp pháp, trong khi năm ngoái con số đó chỉ dưới 400.000.

Năm 2017, năm đầu tiên ông Trump nhậm chức, ghi nhận mức thấp nhất kể từ năm 1971.

Mọi dân biểu dọc biên giới phía Nam đều phản đối bức tường biên giới, cho rằng nó sẽ không cải thiện an ninh.

“Tôi nghĩ rằng xây dựng một cấu trúc bê tông nối liên hai bờ là cách tốn kém nhất và kém hiệu quả nhất để đảm bảo an ninh biên giới”, Will Hurd thành viên đảng Cộng hòa đại diện cho đông dân miền biên giới hơn bất cứ dân biểu Hoa Kỳ nào khác nói.

5. Việc bắt giữ và xin tị nạn tăng trở lại giữa 2017 và 2018

Từ năm 2017 đến 2018, số người bị chính quyền bắt giữ ở biên giới Mexico-Mỹ đã tăng khoảng 100.000 và yêu cầu tị nạn tăng khoảng 16.000 (tăng 43%).

Trong số người này, các gia đình đang chạy trốn bạo lực ở Trung Mỹ và tự nộp mình cho chính quyền Mỹ ở biên giới gia tăng đáng kể. Nhiều người đã nói với các quan chức rằng họ sợ trở về nước.

Một số người cho rằng sở dĩ đơn yêu cầu xin tị nạn tại biên giới đã gia tăng là vì quyết định cắt giảm số người tị nạn được phép vào Hoa Kỳ theo Chương trình Quản lý Việc cho tị nạn.

Để xin tị nạn ở Mỹ, công dân nước ngoài phải được phép vào nước này trước khi đặt chân đến Mỹ, nhưng những người đến biên giới Hoa Kỳ có thể yêu cầu tị nạn vì nhu cầu “tự vệ” để khỏi bị trục xuất trở về nước, nơi họ có “cơ sở để lo sợ”.

Những yêu cầu tị nạn như vậy sau đó được chuyển đến các Viên chức tị nạn của Dịch vụ Di trú và Nhập tịch Hoa Kỳ.

Và bất chấp tuyên bố của ông Trump, bất kỳ bức tường biên giới mới nào cũng không thể ngăn chặn những người di cư này yêu cầu tị nạn hợp pháp tại cửa khẩu.

6. Đa số di ân bất hợp pháp là vì ở quá hạn, không phải người vượt biên giới

Mặc dù ông Trump đã đổ lỗi tình trạng di dân bất hợp pháp cho biên giới phía Nam, nhưng hầu hết người nhập cứ bất hợp pháp lại phát sinh từ giới ở quá hạn Visa.

Trong khi gần 400.000 người đã bị bắt giữ khi cố gắng vượt qua biên giới phía Nam bất hợp pháp vào năm ngoái, hơn 700.000 người vào Mỹ hợp pháp đã ở quá ngày rời Mỹ dự kiến của họ vào năm 2018, theo báo cáo của DHS.

Người Canada là nhóm ở quá hạn cao nhất, theo số liệu của DHS, tiếp đến là người Mexico và người Brazil.

Mặc dù số lượng người quá hạn nói chung đã giảm xuống còn khoảng 420.000 vào tháng 5 năm 2018 – nhưng vẫn cao hơn số người bị bắt khi cố gắng xâm nhập bất hợp pháp qua biên giới Mexico-Mỹ nhiều.

7. Bức tường khó có thể ngăn chặn ma túy vào Mỹ

Ông Trump đã tuyên bố 90% heroin đi qua biên giới phía Nam và một bức tường sẽ giúp cuộc chiến chống ma túy.

Các vụ bắt giữ heroin trên toàn quốc đạt đến mức 7.979kg trong năm 2017, với 39% bị bắt giữ ở biên giới Mỹ-Mexico, theo Lực lượng chống ma túy (DEA).

Hầu hết các vụ bắt giữ tại biên giới là ở tại hành lang San Diego – khoảng 1.073kg trong năm 2017, tăng 59% so với năm trước.

Trong khi hầu hết heroin ở Mỹ có nguồn gốc từ Mexico, DEA cho biết phần lớn trong số này được nhập lậu qua các cảng nhập cảnh hợp pháp, được giấu trong các phương tiện thuộc sở hữu tư nhân hoặc xe tải vận chuyển, trộn lẫn với các hàng hóa khác.

Chỉ có một tỷ lệ rất nhỏ các vụ bắt giữ heroin là ở các cửa khẩu – nơi các hàng rào đang tồn tại hoặc được đề xuất.Trên thực tế, tại khu vực biên giới có nhiều đoạt động heroin nhất đã có bức tường ngăn đôi hai quốc gia.

BBC

Cái chết kỳ lạ của châu Âu

Tiến trình Hồi hóa đang diễn ra mãnh liệt và rộng khắp châu Âu, thực sự là một mối đe dọa khủng khiếp đối với nền văn minh lâu đời của cựu lục địa. Châu Âu bị suy yếu bởi thứ chủ nghĩa cánh tả hoang tưởng, nhân danh đạo đức giả tạo, nhân văn ảo tưởng và những ngụy biện về chủ nghĩa đa văn hóa. Tư duy chủ đạo được cổ súy bởi truyền thông đại chúng châu Âu hiện nay làm cho phần lớn công dân bản xứ tin rằng, dường như “cái ác” chỉ xuất phát từ tội lỗi của chính họ: phân biệt chủng tộc, phân biệt giới tính, phân biệt tôn giáo, chủ nghĩa thượng đẳng, những tội lỗi của đàn ông da trắng phương Tây – và không bao giờ từ các nền văn hoá ngoại lai. Một châu Âu “lâm bệnh” và “chết mòn” đã được Douglas Murray, một nhà báo kiêm bình luận gia chính trị nổi tiếng, diễn giải trong một cuốn sách nhan đề “Cái chết lạ thường của Châu Âu” (The strange death of Europe), mà trong đó, nguyên nhân ngoài sự suy tàn hấp hối của một nền văn minh, còn do sự sụt giảm dân số tự nhiên đáng báo động.
 
 Douglas trích dẫn nghiên cứu cho rằng, để dân số của một quốc gia duy trì ở mức ổn định, quốc gia đó cần có tỷ lệ sanh khoảng 2.1. Nghĩa là, để duy trì mức tăng trưởng dân số bản địa trong dài hạn, cứ một cặp vợ chồng thì sẽ cần sanh khoảng 2.1 con. Trên khắp châu Âu trong những năm gần đây, tỷ lệ sanh đã giảm xuống dưới mức này. Ví dụ, tỷ lệ sanh của Bồ Đào Nha trong năm 2014 chỉ là 1.23, trong khi ở Đức là 1.38.
 
 Tại sao châu Âu bây giờ có quá ít trẻ em? Câu hỏi này đã được tiếp cận từ góc độ sinh học cũng như xã hội học để đi tìm lời giải đáp trong nhiều năm qua. Một cặp vợ chồng châu Âu với mức thu nhập trung bình thường bận tâm về việc có 1 đứa con và khả năng lo liệu cho nó. Có 2 con đòi hỏi nỗ lực tài chánh nhiều hơn và thậm chí lo lắng cũng nhiều hơn. Hầu hết mọi người châu Âu bây giờ đều biết việc một cặp vợ chồng dù có thu nhập khá cũng không bao giờ cảm thấy đủ khả năng để có thêm đứa con thứ ba. Trên thực tế, hiện giờ chỉ có 3 nhóm người dám có từ 3 con trở lên – người giàu, người nghèo và những người nhập cư! Trong số những người nhập cư – đặc biệt là những người đến từ các nước thuộc thế giới thứ ba – bất kỳ khoản phúc lợi nào cho con cái họ được nhà nước châu Âu chi trả luôn tốt hơn nhiều so với những gì họ có thể mong đợi ở quốc gia quê hương. Trong khi đó, người châu Âu bản xứ luôn lo lắng về việc cạnh tranh tìm trường học cho con cái, rồi tình trạng khan hiếm nhà ở khiến giá nhà trung bình tăng lên gấp 5 tới 10 lần so với mức tăng lương trung bình trong khu vực của họ, đủ thứ chi phí phải trang trải cho một đứa trẻ, nói chi đến ba hoặc bốn đứa.
 
 Ở chiều ngược lại, thành phần Hồi giáo nhập cư đang cố lấp đầy khoảng trống văn hoá của một xã hội không hoặc hiếm con cái. Cộng đồng Hồi giáo vẫn còn là một thiểu số tương đối nhỏ ở châu Âu, chiếm khoảng 5% dân số. Tuy nhiên, ở một số quốc gia, chẳng hạn như Pháp, Đức và Thụy Điển, tỷ lệ người Hồi giáo cao hơn con số 5%. Và trong những thập kỷ tới, tỷ lệ người Hồi giáo ở châu Âu dự báo sẽ còn tăng lên – thậm chí có thể tăng hơn gấp đôi, theo nghiên cứu của Trung tâm Pew (Pew Research Center).
 
 Hiện tại, Pháp và Đức có dân số Hồi giáo lớn nhất ở châu Âu. Tính đến giữa năm 2016, đã có 5,7 triệu người Hồi giáo ở Pháp (8,8% dân số cả nước) và 5 triệu người Hồi giáo ở Đức (6,1%). Từ giữa năm 2010 đến giữa năm 2016, tỷ lệ người Hồi giáo ở châu Âu đã tăng hơn 1%, từ 3,8% lên 4,9% (từ 19,5 triệu lên 25,8 triệu). Đến năm 2050, tỷ lệ dân số Hồi giáo ở châu lục này có thể tăng hơn gấp đôi, lên 11,2% hoặc hơn, tùy thuộc vào mức độ di cư được phép vào châu Âu. Ngay cả trong trường hợp không tưởng là việc di cư bị đình trệ vĩnh viễn, dân số Hồi giáo vẫn sẽ tăng lên khoảng 7,4%, do độ tuổi bình quân tương đối trẻ và tỷ lệ sanh cao của người Hồi giáo hiện tại ở châu Âu.
 
 Dân số Hồi giáo trẻ hơn hẳn so với người châu Âu bản xứ. Năm 2016, độ tuổi trung bình của người Hồi giáo ở châu Âu là 30.4, trẻ hơn 13 tuổi so với độ tuổi trung bình của người châu Âu (43,8). Ngoài ra, một phụ nữ Hồi giáo ở châu Âu thường có trung bình 2.6 con, trong khi tỉ lệ này ở những phụ nữ không phải Hồi giáo chỉ là 1.6.
 
 Giai đoạn 2010-2016 chứng kiến làn sóng di cư mạnh mẽ của người Hồi giáo vào châu Âu. Ước tính có khoảng 2,5 triệu người Hồi giáo đến châu Âu vì những lý do khác ngoài xin tị nạn, chẳng hạn như đi làm hoặc đi học. Khoảng 1,3 triệu người Hồi giáo được xét duyệt (hoặc dự kiến sẽ được xét duyệt) tư cách tị nạn, cho phép họ ở lại châu Âu. Chỉ có 250 ngàn người Hồi giáo đã rời châu Âu để hồi hương trong giai đoạn này.
 
 Trong vòng 40 năm, với xu hướng nhân khẩu như hiện nay, dân số da trắng châu Âu sẽ suy giảm, trong khi dân số Hồi giáo sẽ gia tăng mạnh mẽ. Charles Gave, một kinh tế gia kiêm bình luận gia chính trị, đã công bố một nghiên cứu của mình trên website của Viện des Libertes, một think tank uy tín ở Pháp. Ông lo lắng về “sự biến mất của các quần thể châu Âu” như dân số bản địa bị thu nhỏ trong khi người Hồi giáo tiếp tục thể hiện một tỷ lệ sanh mạnh mẽ. “Và như vậy, trong vòng 40 năm, gần như chắc chắn rằng dân số Hồi giáo sẽ chiếm đa số ở Áo, Đức, Tây Ban Nha, Ý, Bỉ và Hà Lan,” ông viết. “Một lần nữa, đây không phải là dự đoán mà là tính toán, và tôi thậm chí còn không tính tới việc có thêm người nhập cư mới.”
 
 Trên khắp châu Âu, đã có những dấu hiệu cho sự bùng nổ dân số Hồi giáo trong những thập niên sắp tới. Trẻ em Hồi giáo chiếm gần 50% số học sinh tiểu học tại thành phố cảng Antwerp của Bỉ. 1/4 trong số 1 triệu cư dân Brussels có nguồn gốc Hồi giáo. The Daily Mail, trích dẫn từ Văn phòng Thống kê Quốc gia, cái tên phổ biến nhất được đặt cho những đứa trẻ mới chào đời ở Anh vào năm 2015 là Mohammed hoặc các biến thể của tên này.
 
 Không như Hồi quân tràn vào châu Âu khi xưa bằng gươm giáo và bạo lực, làn sóng Hồi giáo tràn vào châu Âu ngày nay thông qua con đường di dân và tăng trưởng dân số tự nhiên. Âm thầm, lặng lẽ, không gây chiến mà hiểm họa khôn lường. Nói như lời cố lãnh đạo độc tài Lybia Muammar Gaddafi: “Chúng ta có 50 triệu người Hồi giáo ở châu Âu. Có những dấu hiệu cho thấy Allah sẽ ban tặng chiến thắng cho người Hồi giáo ở châu Âu – mà không cần kiếm, không cần súng, mà không cần bất cứ một cuộc chinh phục nào – chúng ta sẽ biến nó thành một lục địa Hồi giáo trong vòng vài thập niên nữa.”
 
 (Fb MP)

Bà Trump mặc Áo-dài VN ?

baomai.blogspot.com

Trên đây là tấm-hình đã gây bàn-tán tranh-cãi trong những ngày qua, là : 

“Thật hay Giả” ?

Thực-ra vấn-đề ko đáng phải “bận-tâm” như-vậy !

Bà Trump mặc hay ko, hình thật hay giả, thì có “quái-gì” quan-trọng ?

Điều đáng nói là Áo-dài VN có đẹp :

“Thật hay Ko” ?

– Thì, Xin thưa, ko phải nói chủ-quan, đúng là đẹp thật, đẹp lắm, đẹp “hết-biết”… Vì nó “Che cái Khuyết” mà khoe cái Đẹp” của người phụ-nữ… nhất là Phụ-nữ VN

Tôi để-ý tìm trên Internet thì thấy 2 Hình của Bà Trump này, mặc cái áo rất giống Áo-dài VN 

(Hổng bít “Thằng Nịnh-thần, Thái-giám” nào-đó đã Design cho Bà, mà sao nó giống Áo-dài VN tới 99.99 % lun ? Nếu nó tự nhận là của nó, thì thằng này “liều”, chính-xác là Design Ăn-cắp rồi !)

Trong 2 hình đó, ở tấm nhỏ đầu-tiên, Bà “chơi” cái áo màu-đỏ, theo Già Trump đi thăm Xứ Hồi-giáo, mà có-lẽ “để cho hòa-đồng”, Bà cũng “dài lùng-thùng” giống mấy Chú Rệp, nhưng mỹ-thuật hơn rất nhiều, đó chính là : 

Áo-dài VN (chứ còn loại Áo gì nữa ?)

Ngoài-ra, còn tìm thấy 1 Hình “Mẫu-hậu” Clinton, và 1 Hình Siêu-mẫu Tyra Banks cũng “chơi” Áo-dài VN nữa. 
 

Image result for bà hillary clinton thăm việt nam mặc áo dài vn 

Dau an thoi trang sau mot nam la de nhat phu nhan My cua Melania Trump hinh anh 6

 

Image result for bà hillary clinton thăm việt nam mặc áo dài vn   

 

Tyra Banks là nhân vật được chờ đợi nhất của buổi họp 
báo công bố thông tin đêm chung kết Vietnam’s Next Top Model 2011 sáng ngày 8/1

Vợ-trẻ của Già Trâm, Vợ-già của Boy Tân (Clinton), hay các Siêu-mẫu.. là những Người Nổi-tiếng, bận chiếc Áo-dài VN, ta cũng thấy hơi dzui-dzui khoái-khoái, mặc-dù bổn-chất của cái Áo-dài, nó đã đẹp từ lâu rồi, chứ ko phải nhờ họ mặc nó mới đẹp !

Cho-nên phải nói “Họ nhờ cái Áo-dài VN mà được đẹp hơn” là chính-xác !
 

Nhưng rất có-thể 1 ngày-nào đó, cái “Người Nổi-tiếng mặc chiếc Áo-dài VN” đó, lại chính là 1 Thiếu-nữ VN, thì sẽ còn vui hơn … 

Phu-nhân Tổng-thống Mỹ mặc Áo-dài VN, ta thấy hãnh-diện hơn Phu-nhân Tổng-thống Lào, Miên, Thái, Ma-Rốc, Iran, Iraq… mặc, là tất-nhiên, ko phải ta “phù-thịnh” !

Phu-nhân Tổng-thống Mỹ mặc Áo-dài VN, là 1 Phụ-nữ VN, ta thấy thú-vị hơn là bất-cứ Phụ-nữ người nước nào khác !
 

(Mời xem kèm dưới-đây Mail của Bạn Sky Nguyen)
 

(Tôi có bà Chị-họ, Nguyễn-thị-Hiền, ở Pháp, chồng là Đại-tá René Bernaud, năm 1992, khi Ông này nhận chức Chỉ-huy-trưởng 1 căn-cứ quân-đội, Lễ Bàn-giao, tôi là người VN duy-nhất trong số quan-khách dân-sự -kể cả quân sự- , nhìn Chị Cousine của mình mặc cái Áo-dài VN, “lắng-quắng” bên Chồng, mà cảm-thấy “Ôi sao quá sống-động và xúc-động”.. và tất-nhiên là gây chú-ý cho mọi-người, nhất là những Người trong Căn-cứ – Madame Colonel mới là ai đây ? – Là Vietnamienne , Họ sẽ phải biết thôi !

Chị nói với tôi :  – “Đã từ lâu rồi, Chị có mặc Áo-dài đâu, nhưng tại chính Ảnh lại muốn vậy đó” !

Rất-tiếc ko chụp được tấm-hình nào !

Ai về Quê tôi, Làng An-Thái, Huyện Bình-Lục, Tỉnh Hà-Nam (phía Nam Hà-Nội hơn 60 km), 

Ngay đầu làng, bên cái Ao lớn, là Đình-Làng,

Ngay trước Đình có 1 tấm Plaque thật to, ghi 2 thứ tiếng Việt, Pháp..

Có tên 2 Người đã đóng-góp trùng-tu toàn-bộ là : 

Mr et Mme  Bernaud René + Nguyễn-Thị-Hiền
 

Chẳng cần biết cái Me-xừ Jim Webb nào-đó “Tài-giỏi hay Cà-chớn” ?

Nhưng tôi mong có ngày Ông làm Tổng-Thống Mỹ, “Nhơn-vật Number one Thế-giới”, 

Khi đó,

– Chắc-chắn cả Thế-giới này sẽ được nhìn thấy Tà Áo-Dài VN tung-bay nhiều lần..

– Chắc-chắn người-ta sẽ phải tìm-hiểu “Đệ-nhất Phu-nhân” Mỹ là người nước Á-châu nào đây, và rồi tự-động sẽ phải biết, đó là Quốc-phục của Phụ-nữ nước này, VN !

– Và Chắc-chắn nó sẽ rất nổi-tiếng thế-giới… 

 

Thương quá, Tà Áo-dài VN !


 

————————————————————————————-

From: Sky Nguyen <hoanghac50@gmail.com> 

Chân dung người vợ gốc Việt của ứng viên BTQP Mỹ

 

baomai.blogspot.com

Bà Hong Le và người chồng Jim Webb


 

Bà Hong Le Webb, phu nhân của cựu ứng viên tổng thống Jim Webb – người đang được tin là ứng viên sáng giá cho chức Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, là một luật sư và đã hỗ trợ chồng rất tích cực trong các chiến dịch tranh cử trước đây.

Ông Jim Webb, một cựu thượng nghị sĩ đảng Dân chủ từ bang Virginia và ứng viên tổng thống năm 2016, được cho là đang nằm trong danh sách ứng viên tiềm năng cho ghế Bộ trưởng Quốc phòng.


 

baomai.blogspot.com


 

Ông Webb giữ chức Bộ trưởng Hải quân dưới thời Tổng thống Ronald Reagan và từng chỉ trích cựu Tổng thống Barack Obama nhằm đàm phán một thỏa thuận hạt nhân với Iran. Nếu được lựa chọn, ông sẽ trở thành chủ nhân chiếc ghế quyền lực nhất Lầu Năm Góc, thay thế Quyền Bộ trưởng Quốc phòng Patrick Shanahan.

Ông Webb từng có thời gian tham chiến tại Việt Nam sau khi tốt nghiệp Học viện Hải quân năm 1968. Ông được cho là nói thành thạo tiếng Việt


 

baomai.blogspot.com

Jim Webb tại trung tâm chỉ huy trung đội Henderson Hill vào tháng 4 năm 1969.


 

Trong mùa bầu cử sơ bộ năm 2016, các trợ lý của ông Webb nói với CNN rằng cố vấn thân cận nhất của ông chính là người vợ Hong Le Webb. Bà Hong Le là người thứ 3 của ông Webb và họ đã sinh 1 con gái. Bà Hong Le ít hơn ông Webb 22 tuổi, là một luật sư và hoạt động rất tích cực trong các chiến dịch tranh cử trước đây của chồng.

Bà Hong Le sinh năm 1968 tại Việt Nam, trong một ngôi làng nhỏ ở Vũng Tàu. Năm bà lên 7 tuổi, gia đình bà di cư tới Mỹ. Gia đình bà bắt đầu cuộc sống mới tại New Orleans.


 

baomai.blogspot.com


 

Từng giành học bổng toàn phần
 

Bà Hong Le từng giành học bổng toàn phần của Đại học Michigan. Theo mô tả lý lịch trên trang Linkedin, bà học lịch sử và khoa học chính trị, tập trung vào nghiên cứu châu Á.  

Theo Trung tâm nghiên cứu tổng thống và quốc hội, một tổ chức phi lợi nhuận mà bà Hong Le từng tham gia trước đây, bà từng làm phiên dịch pháp lý khi là sinh viên. Bà trợ giúp các trường hợp liên quan tới những người nói tiếng Việt. Sau khi nhận bằng cử nhân vào năm 1990, bà có thời gian sống tại Hong Kong. Bà cũng từng làm việc cho Cao ủy Liên hợp quốc về người tị nạn, với nhiệm vụ phỏng vấn và tư vấn cho những người xin tị nạn.

Sau đó, bà Le học tại trường Luật thuộc Đại học Cornel, một trong những trường Luật danh giá nhất nước Mỹ. Khi là sinh viên, bà từng là biên tập viên cho Tạp chí Luật và Chính sách Công Cornell. Bà tốt nghiệp năm 1993.


 

baomai.blogspot.com

Sau khi tốt nghiệp, bà Le tiếp tục công việc với tư cách là một luật sư. Bà là một đối tác tại công ty luật Murphy & McGonigle kể từ tháng 9/2016. Công ty này đặt trụ sở tại thủ đô Washington.

baomai.blogspot.com

Bà Hong Le là một luật sư và hỗ trợ rất tích cực cho chồng trong các chiến dịch tranh cử trước đây

Theo lý lịch của bà Le được đăng tải trên trang web của công ty, bà “có kinh nghiệm trong các lĩnh vực tập đoàn/chứng khoán và luật ngân hàng, đại diện cho công chúng và các công ty tư nhân, các ngân hàng thương mại, các công ty đầu tư, các cố vấn đầu tư và các công ty giao dịch/môi giới.

Ngoài ra, bà Le cũng cố vấn cho các khách hàng có lợi ích tại châu Á trong các lĩnh vực hoạch định chiến lược, quan hệ chính phủ mở rộng kinh doanh quốc tế, hoạt động và giao dịch”.

Trong những năm trước khi gia nhập Murphy & McGonigle, bà Le từng làm việc trong lĩnh vực tư nhân chuyên về công nghệ sinh học, năng lượng thay thế và chăm sóc y tế.

baomai.blogspot.com

Bà Hong Le và ông Webb bắt đầu hẹn hò vào năm 2002. Nhưng họ biết nhau từ vài năm trước đó. Họ gặp nhau vào năm 1994 tại một bữa trưa làm việc. Bà từng nói với trang blog Daily Kos vào năm 2006 rằng: “Thật khó để miêu tả điều gì đã khiến chúng tôi chú ý tới nhau vì chúng tôi là những người bạn cơ bản không thân thiết trong vài năm. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò sau khi chia tay những người bạn đời cũ và có lẽ việc trải qua những giai đoạn khó khăn như nhau trong cuộc đời mỗi người đã khiến tình bạn của chúng tôi phát triển”.

Trong một cuộc phỏng vấn với Washington Post vào năm 2006, bà Le nói rằng họ trở nên gắn kết vì mối liên hệ với Việt Nam. Ông Web từng phục vụ trong Chiến tranh Việt Nam và từng viết một cuốn tiểu thuyết xuất bản năm 1978 lấy cảm hứng từ chính các trải nghiệm chiến tranh của tại Việt Nam. Ông Webb cũng được cho là nói thành thạo tiếng Việt.

baomai.blogspot.com

  
Bà Le và ông Web kết hôn vào tháng 10/2005. Họ có 1 con gái tên là Georgia Le Anh, chào đời tháng 12/2006. Theo một thông báo đăng tải trên blog Daily Kos, “Georgia bắt nguồn từ tên bà ngoại của ông Web, Georgia Doyle Hodges, Le Anh xuất phát từ họ của bà Hong Le và một tên đệm phổ biến (Anh)”.

baomai.blogspot.com

Bà Le cũng có một cô con gái, Emily, từ cuộc hôn nhân đầu.

Bà Hong Le dường như cũng tham gia tích cực vào việc trợ giúp lên kế hoạch cuộc vận động tranh cử tổng thống của chồng vào năm 2016. Theo lý lịch công ty luật của bà, bà “từng tham gia vào các chức năng truyền thông, chính trị và pháp lý” của chiến dịch tranh cử.

Ông Webb đã rút khỏi cuộc đua vào tháng 10/2015. Nhưng ông cũng đối mặt với những ngờ vực về các khoản chi cho vợ và con gái lớn, Amy Webb Hogan. New York Post đưa tin vào thời điểm đó rằng ông Web từng trả cho bà Le và con gái bằng tiền gây quỹ được thông qua Ủy ban hành động chính trị (PAC) của ông.

baomai.blogspot.com

Theo Ủy ban bầu cử liên bang, gần 10% các khoản quỹ nhận được thông qua PAC đã được dùng chi trả cho các thành viên gia đình ông. Bà Le và Amy Webb Hogan được cho là đã nhận gần 100.000 USD cho việc tư vấn và các dịch vụ web. Ông Webb khẳng định các khoản chi trả này chỉ đơn thuần là phục vụ công việc và không có gì khuất tất ở đây.

An Bình

Năm Hợi Nói Chuyện Heo

Thích Nữ Giới Hương

Vài hàng về tiểu sử Ni Sư Thích Nữ Giới Hương:

Xin nói ngay: Lần đầu tiên được đọc một bài viết của một Ni Sư viết về
năm Hợi thực lý thú. Toàn bài không một chút “dính dánh” gì về Phật pháp.
Lời văn của Ni Sư trong sáng, giản dị, gần cận với đời sống thường ngày
của tất cả chúng ta. Được biết Ni Sư Giới Hương cũng viết và xuất bản rất
nhiều sách

Sinh quán tại Bình Tuy, xuất gia năm 15 tuổi với Tôn Sư Hải Triều Âm (Đại Ninh, Việt Nam). Ni sư đã tu học tại Ấn Độ 10 năm và tốt nghiệp Tiến sĩ Phật học năm 2003 tại Trường Đại Học Delhi, Ấn Độ. Hiện đang Trụ Trì Chùa Hương Sen, thành phố Perris, California, Hoa Kỳ và đang theo học khoa Văn Chương tại Đại Học Riverside, California.


Ni Sư Thích Nữ Giới Hương 

Chúng ta đang sống trong chu kỳ tuần hoàn của vũ trụ, nên quỹ đạo bốn mùa (xuân hạ thu đông) hay 12 con giáp (Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất và Hợi) luôn xoay chuyển. Năm 2019 là xuân Kỷ hợi, năm con heo, xin được nói chuyện về heo.

blank

(Source: image.baidu.com)

 

Heo là một loài vật có hình dáng tròn trịa mũm mỉm, béo tốt ủn ỉn và hiền từ, khác với loài thú dữ khác như rắn, sư tử, beo… hại người, hại vật. Theo tự điển online, tên khoa học của heo là sus, thuộc họ lợn (suidae), tiếng Anh là pig. Heo còn được gọi là lợn, ỉn, hợi, trư, thỉ và nhiều tên riêng (danh từ riêng đặt cho chúng, như lão Trư, heo Móng Cái, heo Tây Ninh, heo Mọi, heo Tu Lại, ông Hợi, heo Năm Móng, heo Ba Giò, heo Mép, chú Lợn Snowball, cô heo Squealer, vv…). 

Trong chuỗi 12 con giáp, ba con vật cuối cùng (gà, chó, và heo) có mối liên hệ gần với con người hơn các con vật như chuột, trâu, cọp, v.v. Heo là một con vật mà chỉ nói đến tên chúng ta cũng có thể cảm thấy gần gũi; một con vật mà hình ảnh của nó đã đi vào thơ ca, hội họa dân gian và là biểu tượng văn hóa.  Trong tiếng Việt hằng ngày, heo cũng thường được nhắc đến, nào là “mập như heo”, “ngu như heo”, “lười như heo”, “ăn như heo”, “ngủ như heo”, “sướng như heo”, và “dơ như heo”, vv… Nói chung là các từ ngầm so sánh để diễn ta một ai đó không làm gì cả, khỏi phải động não, chẳng hề căng thẳng (stress), mà vẫn “phây phây”, tốt tướng, hưởng thụ, nhàn nhã. Nhưng đứng trên phương diện sinh học mà nói, thật ra heo không có tối dạ; trái lại, heo rất thông minh, dễ dạy, ngoan hiền và thân thiện.

Heo là con vật có một mối liên hệ lâu đời nhất với con người, không chỉ người Á châu mà còn cả Âu châu. Đối với người Việt Nam và Trung Quốc, heo gần gũi đến độ được nhân cách hóa qua nhân vật hư cấu nửa người nửa heo Trư Bát Giới trong truyện nổi tiếng “Tây Du Ký”. Đối với các dân tộc sống tại các đảo ngoài lục địa Đông Nam Á, ngoài “chức năng” cung cấp thực phẩm, heo còn là biểu tượng của sự giàu có. 

Theo văn hóa Việt Nam hay Châu Á, heo là biểu trưng của tiền bạc, sự phồn thịnh, sung túc, tài lộc, nên nhiều nghệ nhân đã đúc tượng heo vàng, lịch ảnh heo treo tường, heo ống tiết kiệm làm giàu, tranh dân gian để thể hiện sự chúc tụng năm mới nhiều may mắn, con cháu đông vui, sanh sôi nảy nở, phúc lộc dồi dào phong phú. Heo cũng còn là biểu tượng của vật tế lễ cúng bái như sính lễ hôn nhân, đám giỗ, quà cưới cho cô dâu, tạ lễ sau khi thành công ở thương trường buôn bán, sanh con, cúng tế thần linh, lễ khai trương, v.v.

Ở các bán đảo Thái Bình Dương, loại heo không lông Kapia thường được dùng làm con vật để tế thần, vì người ta tin rằng heo có linh hồn, sẽ linh thiêng. Ở Âu châu thời cổ đại, heo là con vật được nữ thần Demeter (thần sinh sản trong thuyết Hy Lạp Cổ Đại) ưa thích. Bởi lẽ, heo là biểu tượng cho sự sinh sản con cái sung túc, nên phụ nữ hay mua heo mạ đồng vàng để trong nhà hay phòng riêng để cầu mắn con. Người thổ dân da đỏ ở Mỹ cũng xem heo là biểu tượng của sự thịnh vượng và may mắn. Ở Đức, tham dự vào buổi tiệc có thịt heo vào đêm Noel có ý nghĩa ngăn ngừa quỉ thần và đem lại thịnh vượng, tiền tài cho năm mới. Ở Mỹ, heo được làm biểu tượng của đội thể thao, như đại học Arkansas đặt tên cho đội thể thao là Sus Scrofa (Con Lợn Lòi) (https://en.wikipedia.org/wiki/Domestic_pig) hay Đội Lợn Hoang, đội bóng nhí gồm 12 thành viên thiếu niên bị kẹt trong hang Tham Luang ở tỉnh Chiang Rai, miền Bắc Thái Lan suốt 18 ngày, đã nổi tiếng trên khắp thế giới.

Với trẻ con Việt nam, con heo đất còn là người bạn thân thiết. Thuở nhỏ bé tí, các bé nhóc đã được ba mẹ ông bà dạy cách tiết kiệm bằng cách bỏ vài đồng, vài cắc cent vào chú heo con nho nhỏ, màu vàng, màu bạc hay màu đất để cúng chùa, giúp người nghèo, làm từ thiện… Tích tiểu thành đại! Bài học “heo ống” nhỏ này sẽ giúp trẻ con hay ngay cả người lớn biết xài tiết kiệm, san sẻ bố thí, cúng dường làm phước.

blank

(Pig in Đông Hồ Painting)

Heo là con vật thuộc 12 con giáp, rất thân thiện và gần gũi với con người. Nó sướng nhất vì chỉ ăn và ngủ, khỏi phải lo lắng điều gì. Vì heo vốn là nhàn nhã, sống vô tư, không lo nghĩ, tròn trịa trù phú, mũm mĩm phồn thực, phúc lộc, nên năm heo sẽ mang nhiều niềm vui, vận may, tụ tài lộc, lợi nhuận sung túc thoải mái cả tinh thần và vật chất đến với mọi người.

12 con giáp xoay vần. Năm mới Tết đến. Lại một chú Heo ngấp nghé trước thềm. Chúc mọi người một cuộc sống “sung sướng, nhàn nhã như Heo”, “vô tư, không lo nghĩ như Lợn” và “thoải mái từng ngày như Hợi”.

Chúc mọi nhà một năm mới đủ ăn, dư mặc, thừa tình yêu thương và giàu lòng quảng đại. Mừng Xuân Kỷ Hợi 2019!

Bay từ Mỹ về Việt Nam, Việt kiều kêu trời

VBF-Một câu chuyện của Việt kiều bay từ thủ đô Washington, Mỹ đến phi trường Tân Sơn Nhất, VN. Rất chi tiết kể về câu chuyện transit qua Nhật thế nào. Sự lộn xộn bắt đầu từ lúc máy bay hạ cánh xuống phi trường Tân Sơn Nhất.
 
 Phi trường Dulles ở thủ đô Washington DC (đọc giống như Dallas của Texas, nhiều người hay nhầm) vừa là trạm khởi hành đầu tiên, vừa là trạm chuyển tiếp cho nhiều đường bay. Người Việt trong vòng bán kính 30 cây số quanh thủ đô đang sống trong hai tiếu bang Virginia, Maryland và DC thường dùng Dulles như trạm khởi hành đầu tiên để về Việt Nam. Những người ở ngoài vùng bán kính này, ví dụ đang sống trong khu vực cực bắc của Maryland hoặc từ thủ phủ Richmond phía Nam của Virginia thường chọn giải pháp ngủ nhờ nhà bạn bè đêm hôm trước, sáng sớm hôm sau nhờ bạn chở ra phi trường cho kịp.
 
 Đa số người Việt trong vùng đều chọn các hãng máy bay Á châu để về Việt Nam. Khởi hành trong những ngày cận Tết thì giá thật đắt, còn nếu chịu khó chờ qua mùng 10 thì giá rẻ cực kỳ, bởi vì sau Tết, hãng máy bay cần trở lại Việt Nam đón những khách ăn Tết trở về, chẳng lẽ để máy bay trống, thôi thì chào giá rẻ, kiếm được đồng nào hay đồng nấy.
 
 Thây kệ, một bác lớn tuổi thổ lộ, Tết bây giờ đâu còn vui như ngày xưa, chờ qua Tết một chút về cũng được, miễn là có dịp về thăm bà con, giá vé thích hợp cho những người nhận trợ cấp tiền già như mình.
 
 Nhật Bản có hai hãng bay quốc tế, Japan Airlines (JAL) và All Nippon Airways (ANA); từ Mỹ về cả hai đều ghé trạm chuyển tiếp ở Tokyo để đổi máy bay. Năm nay, giá vé của ANA đi từ Dulles về Việt Nam ngoài Tết là 650 đô, phân nửa giá thường lệ hoặc giá đi gần Tết.
 
 Nhìn hành khách xếp hàng trước các quày ANA là biết ngay ai gốc Việt Nam. Các thùng bằng giấy cứng to đùng, dán băng keo trong chằng chịt, nhãn đề tên nơi đi và nơi đến to bằng tờ giấy trắng văn phòng, có khổ chữ bự bằng ngón trỏ, như sợ nhân viên chuyển vận đọc không ra. Chủ nhân những thùng cạc tông này sẵn sàng chịu phạt quá cân để có thể mang những món quà chọn lọc từ Walmart hay Costco về cho người thân quen bên quê nhà. Thực phẩm chức năng bổ gân, bổ cốt, bổ xụn, bổ khớp ở Costco rất có giá trị bên nhà.
 
 alt
 Tại thời điểm năm con gà này, hành khách về Việt Nam ăn Tết muộn gồm nhiều thành phần: nhớ nhà, thăm người thân khỏe mạnh hay ốm yếu, dẫn con cháu đi du lịch, học sinh sinh viên du học, người du lịch từ Việt Nam, các cụ muốn thay đổi không khí sau một năm trông cháu cho con đi làm, trâu già định gặm cỏ non, về để chơi gái rẻ, về để được trọng vọng vì bên này mình chẳng là cái thá gì… Tất cả đều giống nhau một điểm: những lời kêu gọi đừng về Việt Nam, đừng mang đô về Việt Nam, đừng vỗ béo cộng sản… đều chẳng có kí lô nào với họ.
 
 Nhiều người không phải về Việt Nam lần đầu. Có người nói với nhân viên phát hành vé lên tàu cho mình ngồi ghế bìa, ghế ở lối đi, có người nói cho mình ngồi hàng ghế phía trước không có ai để có thể chịu đựng suốt chuyến bay đến Tokyo hơn 10 tiếng. Có người biết nhờ đẩy xe lăn cho mình đến tận cổng máy bay để được lên trước. Người đẩy xe đa số là gốc Trung Đông hoặc Phi châu, đẩy đến nơi đều nhận được tip của các khách gốc Việt.
 
 Nhìn cách ăn mặc ta có thể đoán đúng 95 phần trăm người nào về lần đầu, người nào đã từng về. Người về hơn một lần thì ăn mặc lè phè, thoải mái để dễ xoay sở với chuyến đi dài giờ; người về lần đầu thì đi hia đội mão, cà vạt áo vét áo khoác khăn quấn đầy đủ chỉnh tề, như thể sắp đi kinh lý hoặc quanh năm mới có dịp này để đóng bộ, áo sơ mi bỏ trong thùng.
 
 Máy bay cất cánh chưa lâu nhưng cụ bà ngồi ghế bìa bên phải đã làm quen được với cụ ông, cũng ghế bìa bên trái. Xuyên qua lối đi ở giữa, cụ bà nói non-stop, nói như chưa được nói bao giờ, mà lại nói oang oang, không cần biết những người ngồi chung quanh. Chẳng mấy chốc, những người chung quanh dù không muốn nghe cũng biết nhà cụ bà có mấy phòng, trong nhà có mấy xe, con cháu cụ có mấy người tốt nghiệp đại học bốn năm, mấy người tốt nghiệp sáu năm, có mấy bác sĩ, nha sĩ…
 
 Sau bản tự khai bằng miệng về gia cảnh đến phần tư vấn về chỗ ở không chặt chém, chỗ ăn ngon và sạch hết xảy ở Sài Gòn… Cụ ông ngồi ghế bìa bên kia lối đi lúc đầu còn chăm chỉ theo dõi câu chuyện, về sau thấy gật gù ừ ào cho xong. Đến đây, có lẽ phần thấy cụ ông không hăng hái lắng nghe, phần thấy khác giới, nên cụ bà tạm ngưng nói về chuyện nối mi, xâm lông mày, nâng mông sửa ví chỉnh bướm giá hạ chất lượng cao ở Sài Gòn.
 
 Theo đúng quy đinh của một hãng máy bay của Nhật khởi hành từ Mỹ, các thông báo qua loa đều phát bằng tiếng Nhật và theo sau là tiếng Mỹ với giọng Nhật rất khó nắm bắt hết; nhưng vì biết hành khách có nhiều người không rõ tiếng Nhật và Mỹ nên hãng ANA đã có những cách giải quyết sáng tạo.
 
 Ví dụ trước khi dọn ăn, tiếp viên phát cho hành khách thuộc diện này tấm menu có hai cột, một cột có hình con cá/con heo, một có hình con gà/con bò. Khách có quyền dùng bàn tay năm ngón chọn một trong hai khay thức ăn mình muốn. Thế là xong.
 
 Nói chung, mọi chuyện đều ổn trên chặng đường 13 tiếng, ai ai, kể cả cụ bà phát thanh non-stop, cũng cố dỗ giấc ngủ nếu không xem xi-nê trên màn hình trước mặt. Cảnh tượng màn trần máy bay chiếu ghế máy bay bày ra la liệt. Chỉ có một tai nạn nho nhỏ. Một cụ bà da vàng vào phòng vệ sinh quên khóa cửa, một bà da trắng trờ tới tưởng không có ai bên trong, đẩy cửa và giật bắn người, đưa hai bàn tay lên má, miệng há hốc tròn vo vì gặp cảnh bất ngờ, đỡ không kịp, khép cửa cái rụp.
 Có đi thì có đến. Phi cơ đáp nhẹ nhàng xuống phi trường Narita của Tokyo. Trước đó, những hành khách nào có đăng ký xe lăn đã được tiếp viên đến tận ghế nhắc nhở chờ mọi người ra hết thì mình sẽ ra sau.
 
 Bước ra khỏi máy bay để vào đường ống dẫn vào bên trong đã có sẵn hơn một chục chiếc xe lăn có người Nhật mặc đồng phục đứng sẵn để chờ, mỗi người đẩy xe có cầm một tờ giấy trắng khổ văn phòng có in tên bằng mực đen người sẽ ngồi chiếc xe lăn đó. Liếc nhìn bảng tên toàn thấy Đinh Lê Lý Trần dù không bỏ dấu.
 
 Lần lượt những người ngồi xe lăn sẽ được ưu tiên, khỏi xếp hàng, đẩy đi qua máy soi an ninh của Narita trước khi được đẩy đến khu vực ngồi chờ ở cổng chuẩn bị cho chuyến bay kế tiếp đi Tân Sơn Nhất. Khách ngồi xe lăn định tip cho người đẩy cho mình qua một đoạn đường khá dài, nhưng họ nhất định không nhận, theo đúng phong tục của người Nhật.
 
 Thời gian chờ đợi ở Narita vừa đủ để hành khách thoải mái đi vệ sinh, kiếm chút gì bỏ bụng, nằm ngồi gật gà gật gù trên những chiếc ghế quanh cổng soát vé lên máy bay, hoặc tìm mua hàng miễn thuế nơi các cửa hàng lung linh đầy màu sắc.
 
 Narita cũng là nơi gom khách của ANA, ví dụ chuyến bay từ đó về Tân Sơn Nhất là chuyến tập trung các khách từ khắp các phi trường lớn của Mỹ như Houston, San Francisco hoặc Los. Do đó, trong chặng này, khách gốc Việt rất đông, bên cạnh thiểu số sắc dân khác, trong đó có cả người Nhật đi du lịch, làm ăn, hoặc công chức làm cho các gói viện trợ ODA của Nhật cho Việt Nam..
 
 Những khách này thế chỗ cho những người trong chuyến bay Dulles-Narita xem Tokyo là điểm đến cuối cùng hoặc điểm chuyển tiếp cho các thành phố khác.
 
 Giờ lên tàu đã điểm cho chặng chót, Narita – Tân Sơn Nhất. Khách hạng nhất được qua cổng soát vé trước, kế tiếp là khách hạng thương gia. Khách hạng phổ thông phải nhường cho khách có con nhỏ, người có khuyết tật hoặc người ngồi xe lăn lên trước.
 
 Cụ bà phát thanh non-stop trong chuyến trước thấy có mặt trong nhóm ngồi xe lăn để được đẩy từ cổng soát vé đi qua đường ống dẫn tới cửa máy bay. Trong chuyến trước, cụ này sinh động, nhanh nhẹn, thao thao bất tuyệt bao nhiêu thì lần này mặt cụ trông thê thảm, mệt mỏi, tiều tụy, chán đời không muốn sống bấy nhiêu. Kinh nghiệm đi Việt Nam nhiều lần đã biến cụ thành một diễn viên thượng thặng của Holywood, có thể đề cử Oscar.
 
 Chặng bay hơn 6 tiếng này cũng chẳng có sự cố nào xảy ra. Nhờ tấm menu có hình hai món ăn chọn một, các tiếp viên người Nhật đỡ phải giải thích, tránh xảy ra chuyện ngôn ngữ bất đồng. Một số hành khách được tiếp viên nhắc nhở đẩy lưng ghế ra phía trước để người ngồi sau được ăn uống thoải mái hơn. Ngoài thời gian ăn uống thì khách ngủ tiếp hoặc xem xi-nê trước mặt.
 
 Tuy ngủ gật gà gật gù, nhiều người còn cho cả hai chân lên ghế, nhưng mọi người đều bừng tỉnh khi có thông báo máy bay sắp hạ cánh xuống Tân Sơn Nhất. Nhiều bà trang điểm lại mái tóc, làn môi, đôi mắt; cũng có bà xoay sở thay bộ áo mới, bảnh hơn.
 Mặc dù đã được thông báo là ở đâu ở yên đó cho tới khi máy bay ngừng hẳn, dường như không ai muốn nghe. Chưa có tiếng bon, rất nhiều người đã tháo dây an toàn và đứng lên với tay lấy hành lý trên đầu.
 
 Một người đàn ông trung niên không để được hành lý trong khoang trên đầu, phải đề sau đó mấy hàng ghế, hùng hổ bước về phía sau, lấn cô bé Nhật Bản mười mấy tuổi, đạp vào chân cô bé này, khiến cô kêu oai oái. Người đàn ông trung niên không rút chân ra được vì khó mà nhúc nhích nơi lối đi đông chật người. Người cha cô bé phân trần bằng tiếng Nhật với người đàn ông trung niên, hy vọng người này buông tha cho con mình, nhưng chẳng đi tới đâu. Chỉ nghe người đàn ông trung niên quát lại bằng tiếng Việt: “Tôi phải lấy hành lý phía sau này, ông đừng có lộn xộn.”
 Một người đàn ông trung niên thứ nhì xen vào, cũng bằng tiếng Việt: “Anh à, anh chờ cho cô bé này một chút được không?”
 
 Người đàn ông trung niên thứ nhất: “Tao làm gì kệ mẹ tao, mày cứ lo chuyện của mày đi, láng cháng xen vào tao uýnh thấy mẹ mày.”
 Người kia mặt đỏ bừng: “À, mày ngon hả?”
 
 Thế chiến thứ ba tưởng như sắp nổ ra tới nơi nếu không có một giọng nữ quát lớn: “AAAA…N.H! Anh làm kí dì dậy, bộ anh muốn tụi công an nó giữ vợ chồng mình ở sân bay luôn hay sao?”
 
 Thế là trong nháy mắt, người đàn ông trung niên thứ nhất đang từ con hổ hung hăng biến thành con mèo cú rũ, riu ríu vâng lời bà vợ, tạm nhường lối đi cho cô bé Nhật Bản.
 
 Hai tiếng “công an” làm anh sáng mắt sáng lòng, thay vì nhận ra mình đã có hành vi bất lịch sự, chừ gọi là kém văn hóa; mạnh hiếp yếu, chừ gọi là chủ nghĩa bá quyền nước lớn.
 
 Thì ra bà vợ cũng hiểu luật hàng không. Chỉ cần một cú gọi của nhân viên phi hành là an ninh phi trường sẽ ập đến xử lý người gây rối trên chuyến bay chở khách.
 
 Mà an ninh phi trường của cộng sản thì có cả một rừng luật để áp dụng. Công an có thể xem anh là người của thế lực thù địch muốn gây mất trật tự công cộng trên đất nước XHCN giàu đẹp, độc lập tự do hạnh phúc, trẻ em được đi học, người già được chăm sóc, người bệnh được chữa trị, tất cả đều miễn phí, đã có đảng lo. Nếu anh may mắn hơn, công an có thể hù dọa để lột hết số đô la anh có trong người trước khi thả anh ra, vì họ biết anh là Việt kiều, giấy xanh thơm phức đầy túi, một con mồi béo bở. Chuyến về thăm quê của anh bỗng có trải nghiệm mất vui, mất hứng.
 Kết cuộc, tạ ơn Chúa lòng lành, mặt trận miền Tây vẫn yên tĩnh, mọi người lần lượt ra khỏi phi cơ, trong đó có bước đi thoăn thoắt của cụ bà nói non-stop..
 
 Bây giờ thì cụ không cần xe lăn nữa. Cụ cần chiếm chỗ tốt để đưa hộ chiếu cho hải quan kiểm tra. Cụ cần nhanh nhanh để ra vòng xoay kiếm mớ hành lý xem có bị cắt ổ khóa không. Trước đó nghe cụ nói trong mấy ngày cận Tết hành lý mới bị rạch nhiều, còn bây giờ người ta đã no nê rồi, không thèm rạch nữa. Cụ còn dẫn chứng trên i-te-nét người ta đánh giá Tân Sân Nhất là phi trường tệ hại nhất thế giới về cái khoản rạch hành lý..
 Trước quày hải quan, chỉ có cụ và người hải quan mới biết trong hộ chiếu của cụ có kẹp tờ giấy xanh nào hay không.

 
 Châu Quang

Kẻ thù của người Tàu là người Tàu

Trên thế giới không có nước nào có lịch sử lâu đời như Trung Quốc, không có nước nào có một nền văn hóa không đứt đoạn như Trung Quốc, mà cái văn hóa đó lại đã từng đạt đến một nền văn minh cao độ. Người Hy-Lạp thời nay với người Hy-Lạp ngày xưa chẳng liên quan gì với nhau. Người Ai-Cập cũng vậy. Nhưng người Trung Quốc hôm nay thì đúng là hậu duệ của người Trung Quốc cổ đại. Tại sao một nước khổng lồ như vậy, một dân tộc to lớn như vậy ngày nay lại ra nông nỗi xấu xa ấy? Chẳng những bị người nước ngoài ức hiếp mà còn bị ngay dân mình ức hiếp. Nào là vua bạo ngược, quan bạo nguợc, mà cả dân (quần chúng) cũng bạo ngược.

người Tàu1

​Thế kỷ thứ XIX, quần đảo Nam Dương – thời nay tức là Đông Nam Á, còn là thuộc địa của Anh và Hà Lan, có một chuyên viên Anh đóng ở Malaysia nói rằng: “Làm người Trung Quốc ở thế kỷ thứ XIX là một tai họa”. Bởi vì ông này đã thấy cộng đồng người Hoa sống ở quần đảo Nam Dương giống một lũ lợn, vô tri vô thức, tự sinh tự diệt, tùy thời còn có thể bị sát hại hàng loạt. Thế mà tôi thấy người Hoa ở thế kỷ XX so với người Hoa ở thế kỷ XIX tai họa của họ còn lớn hơn.

Điều làm chúng ta đau khổ nhất là bao mong đợi của người Hoa từ một trăm năm nay cơ hồ như đã bị tiêu tan toàn bộ. Cứ mỗi lần có một mong chờ trở lại, hứa hẹn nước nhà một tương lai sáng sủa hơn, thì kết quả lại càng làm cho chúng ta thất vọng và tình hình lại càng trở nên tệ hại hơn. Một mong chờ khác lại đến, để rồi lại đem về những ảo vọng, thất vọng, những tồi tệ liên miên vô tận.

Dân tộc cố nhiên là trường tồn, sinh mệnh của cá nhân là hữu hạn. Một đời người có được bao ước vọng lớn? Có được bao lý tưởng lớn, chịu được mấy lần tan vỡ ? Con đường trước mặt sáng sủa thế nào? Hay lại đen tối? Thật khó nói cho hết!

Tứ cẩm thành

Bốn năm trước, lúc tôi diễn giảng tại New York, đến đoạn “chối tai”, có một người đứng dậy nói: “Ông từ Đài Loan đến, ông phải nói cho chúng tôi nghe về những hy vọng, phải cổ võ nhân tâm. Sao lại đi đả kích chúng tôi?”. Con người đương nhiên cần được khích lệ, vấn đề là khích lệ rồi sau đó làm gì nữa? Tôi từ nhỏ cũng từng được khích lệ rồi. Lúc 5, 6 tuổi, tôi được người lớn nói với tôi: “Tiền đồ của Trung Quốc nằm trong tay thế hệ các cháu đấy!” Tôi cho rằng trách nhiệm của tôi lớn quá, chắc không thể nào đảm đương nổi. Sau đó tôi lại nói với con tôi: “Tiền đồ của Trung Quốc nằm trong tay thế hệ các con đấy!” Bây giờ con tôi lại nói với cháu tôi: “Tiền đồ Trung Quốc nằm trong tay thế hệ các con đấy!”

Một đời, rồi một đời, biết bao nhiêu lần một đời ? Đến đời nào thì mới thật khá lên được ? Tại Trung Quốc đại lục rộng lớn, sau thời Phản hữu (Phong trào chống phe hữu năm 1958), tiếp theo lại là Đại Cách Mạng Văn Hóa long trời lở đất. Từ ngày loài người có lịch sử đến nay chưa bao giờ thấy được một tai họa do con người làm ra to lớn đến như vậy. Chẳng nói đến tổn thất sinh mạng, cái tổn thương lớn lao nhất là sự chà đạp nhân tính, dầy xéo lên phẩm hạnh cao quý. Con người nếu rời bỏ nhân tính và những đức hạnh cao quý thì sánh với cầm thú

người Tàu2

Bây giờ người ta nói nhiều về Hương Cảng [Hồng-Kông]. Bất cứ nước nào, nếu có đất đai bị nước ngoài chiếm cứ đều cảm thấy tủi nhục. Chờ cho đến lúc lấy được về chẳng khác nào lòng mẹ bị mất con. Ai cũng nhớ chuyện nước Pháp lúc phải cắt hai tỉnh Alsace và Lorraine giao cho Đức đã đau khổ như thế nào, lúc lấy lại được về đã sung sướng ra sao.

Nhưng Hương Cảng của chúng ta chỉ cần nghe đến việc trả về tổ quốc là lập tức hồn bay phách lạc. Chuyện gì mà lạ thế?

Còn nói về Đài Loan, hiện nay nhiều thanh niên người tỉnh này hoặc người nơi khác ở đây đều chủ trương Đài Loan độc lập. Tôi nhớ lại 30 năm trước đây, lúc Nhật Bản trả lại Đài Loan cho Trung Quốc (1945), mọi người sung sướng như si cuồng chẳng khác nào đứa con lạc mẹ lại tìm được đường về nhà. Cái gì đã xảy ra sau 30 năm đó để cho đứa con kia lại muốn bỏ nhà ra đi?

Ở nước ngoài, có lúc tôi dừng lại trong công viên, nhìn trẻ con ngoại quốc, thấy sao chúng sung sướng thế. Trong lòng tôi lúc ấy tự nhiên cảm thấy thèm thuồng quá. Chúng không phải mang gánh nặng, con đường chúng đi bằng phẳng, rộng rãi quá, tâm lý khỏe mạnh, sung mãn, sảng khoái. Con trẻ Đài Loan chúng ta đến trường học, đeo kính cận, mặt khó đăm đăm vì phải đối phó với áp lực bài vở. Mẹ ngất ngã xuống đất, con đến đỡ mẹ dậy, mẹ kêu rống lên:

” Mẹ có chết cũng chẳng sao, việc gì đến con! Con đi học bài đi ! Đi học bài đi ! ”

người Tàu3

Vợ tôi lúc dạy học ở Đài Loan, thỉnh thoảng cứ đề cập đến đạo đức làm người, tức thì sinh viên nhao nhao phản đối: “Chúng tôi không cần học làm người, chỉ cần học để ứng phó với việc thi cử”. Lại nhìn về trẻ con ở Trung Quốc lục địa, từ nhỏ đã phải học đánh đấu nhau, lừa dối bịp bợm nhau, lại luyện tập cách lừa bạn, phản đồng chí, lại phải học cách bốc phét, bịa đặt. Một nền giáo dục đáng sợ thay! Một thế hệ nữa những đứa trẻ này lớn lên sẽ như thế nào?

Người ta thường nói: “Mình nắm tương lai mình trong tay mình”. Lúc đã luống tuổi, tôi thấy câu này không ổn; sự thực, có lẽ chỉ nắm được một nửa trong tay mình, còn một nửa lại ở trong tay của kẻ khác.

Kiếp người trên đời này giống như một cục sỏi trong một máy nhào xi-măng, sau khi bị nhào trộn, thân chẳng tự chủ được. Điều ấy khiến tôi cảm thấy đó không phải là một vấn đề của riêng một cá nhân nào, nhưng là một vấn đề xã hội, văn hóa.

Lúc chết, Chúa Giê-Su (Jesus) bảo: “Hãy tha thứ cho họ, họ đã làm những điều mà họ không hề hiểu”. Lúc trẻ, đọc câu này tôi cho rằng nó chỉ là một câu tầm thường. Lớn lên rồi lại vẫn thấy nó không có gì ghê gớm cả, nhưng đến cái tuổi này rồi tôi mới phát hiện rằng nó rất thâm thúy, thật đau lòng thay! Có khác nào người Trung Quốc sở dĩ trở thành xấu xí như ngày nay bởi chính vì họ không hề biết rằng mình xấu xí.

Chúng ta có đủ tư cách làm chuyện đó và chúng ta có lý do tin rằng Trung Quốc có thể trở thành một nước rất tốt đẹp. Chúng ta không cần cứ phải muốn có một quốc gia hùng mạnh. Quốc gia không hùng mạnh thì có can hệ gì ? Chỉ cần sao cho nhân dân hạnh phúc rồi thì đi tìm quốc gia hùng mạnh cũng chưa muộn.

Tôi nghĩ người Trung Quốc chúng ta có phẩm chất cao quý. Nhưng tại sao cả trăm năm rồi, cái phẩm chất ấy thủy chung vẫn không làm cho người Trung Quốc thoát khỏi khổ nạn?

Nguyên do vì sao?

Tôi muốn mạo muội đề xuất một câu trả lời có tính cách tổng hợp: Đó là vì văn hóa truyền thống Trung Quốc có một loại siêu vi trùng, truyền nhiễm, làm cho con cháu chúng ta từ đời này sang đời nọ không khỏi được bệnh.

người Tàu4

Có người sẽ bảo: “Tự mình không xứng đáng, lại đi trách tổ tiên!”. Xét cho kỹ câu nói này có một sơ hở lớn. Trong vở kịch nổi tiếng “Quần ma” (Những con ma) của Ibsen (íp-sen) có kể chuyện hai vợ chồng mắc bệnh giang mai sinh ra một đứa con cũng bị bệnh di truyền. Mỗi lần phát bệnh nó lại phải uống thuốc. Có lần tức quá nó kêu lên: “Con không uống thuốc này đâu! Con thà chết đi thôi! Bố mẹ đã cho con cái thân thể như thế này à ? ” Trường hợp này thì nên trách đứa bé hay trách bố mẹ nó? Chúng ta không phải trách bố mẹ, cũng không phải trách tổ tiên chúng ta, nhưng nhất quyết phải trách cái thứ văn hóa họ đã truyền lại cho chúng ta.

Một nước rộng ngần đó, một dân tộc lớn ngần đó, chiếm đến một phần tư dân số toàn cầu, lại là một vùng cát chảy của sự đói nghèo, ngu muội, đấu tố, tắm máu mà không tự thoát được. Tôi nhìn cách cư xử giữa con người với nhau ở những nước khác mà lại càng thèm. Cái văn hóa truyền thống kiểu nào để sinh ra hiện tượng này? Nó đã khiến cho người Trung Quốc chúng ta mang sẵn trong mình nhiều đặc tính rất đáng sợ!


Một trong những đặc tính rõ nhất là dơ bẩn, hỗn loạn, ồn ào. Đài Loan đã từng có một dạo phải chống bẩn và chống hỗn loạn, nhưng chỉ được mấy ngày. Cái bếp của chúng ta vừa bẩn vừa lộn xộn. Nhà cửa chúng ta cũng vậy. Có nhiều nơi hễ người Trung Quốc đến ở là những người khác phải dọn đi. Tôi có một cô bạn trẻ tốt nghiệp đại học chính trị. Cô này lấy một người Pháp rồi sang Pa-ri sinh sống. Rất nhiều bạn bè đi du lịch Âu châu đều ghé nhà cô trú chân. Cô ta bảo với tôi: “Trong tòa nhà tôi ở, người Pháp đều dọn đi cả, bây giờ toàn người Á đông nhảy vào!” (Người Á đông có khi chỉ người châu Á nói chung, có khi lại chỉ người Trung Quốc). Tôi nghe nói vậy rất buồn, nhưng khi đi xem xét tận mắt mới thấy là chỗ nào cũng đầy giấy kem, vỏ hộp, giầy dép bừa bãi, trẻ con chạy lung tung, vẽ bậy lên tường, không khí trong khu bốc lên một mùi ẩm mốc. Tôi hỏi: “Các người không thể tổ chức quét dọn được hay sao?” Cô ta đáp: “Làm sao nổi!”

người Tàu5

Không những người nước ngoài thấy chúng ta là bẩn, loạn, mà qua những điều họ nhắc nhở chúng ta cũng tự thấy mình là bẩn, loạn.

Còn như nói đến ồn ào, cái mồm người Trung Quốc thì to không ai bì kịp, và trong lĩnh vực này người Quảng Đông phải chiếm giải quán quân. Ở bên Mỹ có một câu chuyện tiếu lâm như sau: Có hai người Quảng Đông lặng lẽ nói chuyện với nhau, người Mỹ lại tưởng họ đánh nhau, bèn gọi điện báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới, hỏi họ đang làm gì, họ bảo: ” Chúng tôi đang thì thầm với nhau”.

Tại sao tiếng nói người Trung Quốc lại to? Bởi tâm không yên ổn. Cứ tưởng lên cao giọng, to tiếng là lý lẽ mình mạnh. Cho nên lúc nào cũng chỉ cốt nói to, lên giọng, mong lý lẽ đến với mình. Nếu không, tại sao họ cứ phải gân cổ lên như thế?

Tôi nghĩ những điểm này cũng đủ để làm cho hình ảnh của người Trung Quốc bị tàn phá và làm cho nội tâm mình không yên ổn. Vì ồn ào, dơ bẩn, hỗn loạn dĩ nhiên có thể ảnh hưởng tới nội tâm, cũng như sáng sủa, sạch sẽ với lộn xộn, dơ bẩn là hai thế giới hoàn toàn khác xa nhau.

Còn về việc xâu xé nhau thì mọi người đều cho đó là một đặc tính nổi bật của người Trung Quốc. Một người Nhật đơn độc trông chẳng khác nào một con lợn, nhưng ba người Nhật hợp lại lại thành một con rồng. Tinh thần đoàn kết của người Nhật làm cho họ trở thành vô địch.

Bởi vậy trong lĩnh vực quân sự cũng như thương mại người Trung Quốc không thể nào qua mặt được người Nhật. Ngay tại Đài Loan, ba người Nhật cùng buôn bán thì lần này phiên anh, lần sau đến lượt tôi. Người Trung Quốc mà buôn bán thì tính cách xấu xa tức thì lộ ra bên ngoài theo kiểu: Nếu anh bán 50 tôi sẽ bán 40. Anh bán 30 tôi chỉ bán 20.

Cho nên, có thể nói, mỗi người Trung Quốc đều là một con rồng, nói năng vanh vách, cứ như là ở bên trên thì chỉ cần thổi một cái là tắt được mặt trời, ở dưới thì tài trị quốc bình thiên hạ có dư. Người Trung Quốc ở một vị trí đơn độc như trong phòng nghiên cứu, trong trường thi – nơi không cần quan hệ với người khác – thì lại có thể phát triển tốt. Nhưng nếu ba người Trung Quốc họp lại với nhau, ba con rồng này lại biến thành một con heo, một con giòi, hoặc thậm chí không bằng cả một con giòi nữa. Bởi vì người Trung Quốc có biệt tài đấu đá lẫn nhau.

Chỗ nào có người Trung Quốc là có đấu đá, người Trung Quốc vĩnh viễn không đoàn kết được, tựa hồ trên thân thể họ có những tế bào thiếu đoàn kết. Vì vậy khi người nước ngoài phê phán người Trung Quốc không biết đoàn kết thì tôi chỉ xin thưa: “Anh có biết người Trung Quốc vì sao không đoàn kết không? Vì Thượng đế muốn thế. Bởi vì nếu một tỷ người Hoa đoàn kết lại, vạn người một lòng, anh có chịu nổi không? Chính ra Thượng Đế thương các anh nên mới dạy cho người Hoa mất đoàn kết!” Tôi tuy nói thế nhưng rất đau lòng.

người Tàu6

Người Trung Quốc không chỉ không đoàn kết, mà mỗi người lại còn có đầy đủ lý do để có thể viết một quyển sách nói tại sao họ lại không đoàn kết. Cái điều này thấy rõ nhất tại nước Mỹ với những hình mẫu ngay trước mắt. Bất cứ một xã hội người Hoa nào ít nhất cũng phải có 365 phe phái tìm cách tiêu diệt lẫn nhau.

Ở Trung Quốc có câu: “Một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng khiêng nước uống, ba hòa thượng không có nước uống”. Người đông thì dùng để làm gì? Người Trung Quốc trong thâm tâm căn bản chưa biết được tầm quan trọng của sự hợp tác. Nhưng nếu anh bảo họ chưa biết, họ lại có thể viết ngay cho anh xem một quyển sách nói tại sao cần phải đoàn kết.

Lần trước (năm 1981) tôi sang Mỹ ở tại nhà một người bạn làm giáo sư đại học – anh này nói chuyện thì đâu ra đấy; thiên văn, địa lý; nào là làm sao để cứu nước… – Ngày hôm sau tôi bảo:

“Tôi phải đi đến đằng anh A một tý!”. Vừa nghe đến tên anh A kia, anh bạn tôi trừng mắt giận dữ. Tôi lại bảo: “Anh đưa tôi đi một lát nhé!”. Anh ta bảo: “Tôi không đưa, anh tự đi cũng được rồi!”.
Họ cùng dạy học tại Mỹ, lại cùng quê với nhau mà tại sao không thể cùng đội trời chung? Có thể nào nói như vậy là hợp lý được? Bởi vậy việc người Hoa cắn xé nhau là một đặc trưng nghiêm trọng.

Những người sống tại Mỹ đều thấy rõ điều này: đối xử với người Trung Quốc tệ hại nhất không phải là người nước ngoài, mà chính lại là người Trung Quốc với nhau. Bán rẻ người Trung Quốc, hăm dọa người Trung Quốc lại cũng không phải là người Mỹ mà là người Hoa. Tại Ma-lai-xi-a có một chuyện thế này. Một ông bạn tôi làm nghề khai thác mỏ khoáng sản. Anh ta bỗng nhiên bị tố cáo một chuyện rất nghiêm trọng. Sau khi tìm hiểu mới biết rằng người tố cáo mình lại là một bạn thân của anh ta, một người cùng quê, cùng đến Ma-lai-xi-a tha phương cầu thực với nhau. Người bạn tôi chất vấn anh kia: “Tại sao anh lại đi làm cái việc đê tiện đó?”. Người kia bảo: “Cùng đi xây dựng cơ đồ, bây giờ anh giàu có, tôi vẫn hai tay trắng. Tôi không tố cáo anh thì tố ai bây giờ?”

Cho nên kẻ thù của người Trung Quốc lại là người Trung Quốc.

​Không hiểu vì sao người ta lại so sánh người Trung Quốc với người Do Thái được? Tôi thường nghe nói “người Trung Quốc và người Do Thái giống nhau ở chỗ cần cù”. Điều này phải chia làm hai phần:

Phần thứ nhất: cái đức tính cần cù từ mấy nghìn năm nay cũng chẳng còn tồn tại nữa, nó đã bị thời kỳ “Tứ nhân bang” (bè lũ bốn tên) phá tan tại lục địa rồi.

Phần thứ hai: chúng ta còn gì để có thể đem so sánh với người Do Thái được? Báo chí Trung Quốc thường đăng: “Quốc hội Do Thái (Knesset) tranh luận mãnh liệt, ba đại biểu là ba ý kiến trái ngược nhau”, nhưng cố ý bỏ sót một sự kiện quan trọng là sau khi họ đã quyết định với nhau thì hình thành một phương hướng chung. Tuy bên trong quốc hội tranh cãi tơi bời, bên ngoài đang giao chiến, bốn phía địch bao vây, nhưng I-xra-en vẫn tổ chức bầu cử.
Ai cũng biết cái ý nghĩa của bầu cử là vì có đảng đối lập. Không có đảng đối lập thì bầu cử chỉ là một trò hề rẻ tiền.

Tại Trung Quốc chúng ta, hễ có ba người sẽ cũng có ba ý kiến, nhưng cái khác nhau là: sau khi đã quyết định xong, ba người đó vẫn làm theo ba phương hướng khác nhau. Giống như nói hôm nay có người đề nghị đi New York, người đề nghị đi San Francisco. Biểu quyết, quyết định đi New York, nếu ở I-xra-en cả hai người sẽ cùng đi New York, nhưng ở Trung Quốc thì một người sẽ bảo: “Anh đi New York đi, tôi có tự do của tôi, tôi đi San Francisco!”

người Tàu7

Người Trung Quốc không thể đoàn kết, hay cắn xé nhau, những thói xấu đó đã thâm căn cố đế. Không phải vì phẩm chất của họ không đủ tốt. Nhưng vì con siêu vi trùng trong văn hóa Trung Quốc ấy làm cho chúng ta không thể đè nén, khống chế hành vi của chúng ta được. Biết rõ rành rành là xâu xé nhau, nhưng vẫn xâu xé nhau. Nếu nồi vỡ thì chẳng ai có ăn, nhưng nếu trời sụp thì người nào cao hơn người đó phải chống đỡ.

Cái loại triết học xâu xé nhau đó lại đẻ ra nơi chúng ta một hành vi đặc thù khác: “Chết cũng không chịu nhận lỗi”. Có ai nghe thấy người Trung Quốc nhận lỗi bao giờ chưa? Giả sử anh nghe một người Trung Quốc nói: “Việc này tôi đã sai lầm rồi!” Lúc đó anh phải vì chúng tôi mà uống rượu chúc mừng.

Con gái tôi hồi bé có một lần bị tôi đánh, nhưng cuối cùng hóa ra là nó bị oan. Nó khóc rất dữ, còn tâm can tôi thì đau đớn. Tôi biết rằng đứa con thơ dại và vô tội của tôi chỉ biết trông cậy vào bố mẹ, mà bố mẹ bỗng nhiên trở mặt thì nó phải sợ hãi biết nhường nào. Tôi ôm con vào lòng rồi nói với nó: “Bố xin lỗi con. Bố không đúng. Bố làm sai. Bố hứa lần sau bố không làm như vậy nữa. Con gái ngoan của bố, con tha thứ cho bố nhé!” Nó khóc mãi không thôi. Cái sự việc này qua rồi mà lòng tôi vẫn còn đau khổ. Nhưng đồng thời tôi lại cảm thấy vô cùng kiêu hãnh bởi tôi đã dám tự nhận lỗi của mình đối với nó.

​Người Trung Quốc không quen nhận lỗi và có thể đưa ra hàng vạn lý do để che dấu cái sai trái của mình. Có một câu tục ngữ: “Đóng cửa suy gẫm lỗi lầm” (Bế môn tư quá). Nghĩ về lỗi của ai ? Dĩ nhiên của đối phương.

Lúc tôi đi dạy học, học sinh hàng tuần phải viết tuần ký để kiểm thảo hành vi trong tuần. Kết quả kiểm thảo thường là: “Hôm nay tôi bị người này người nọ lừa tôi. Cái người lừa tôi ấy đã được tôi đối xử mới tốt làm sao, cũng bởi vì tôi quá trung hậu!”. Lúc đọc đến kiểm thảo của đối phương, lại cũng thấy anh học trò kia nói mình quá trung hậu. Mỗi người trong kiểm thảo của mình đều là người quá trung hậu. Thế còn ai là người không trung hậu?

Người Trung Quốc không thể nhận lỗi, nhưng cái lỗi vẫn còn đó, đâu phải vì không nhận mà nó biến mất. Để che đậy một lỗi của mình người Trung Quốc không nề hà sức lực tạo nên càng nhiều lỗi khác hòng chứng minh rằng cái đầu tiên không phải là lỗi. Cho nên có thể nói người Trung Quốc thích nói khoác, nói suông, nói dối, nói láo, nói những lời độc địa.

Họ liên miên khoa trương về dân Trung Quốc, về tộc Đại Hán, huyên thuyên về truyền thống văn hóa Trung Quốc, nào là có thể khuếch trương thế giới,v.v…Nhưng bởi vì không thể đưa ra chứng cớ thực tế nào nên tất cả chỉ toàn là những điều bốc phét.

Tôi chẳng cần nêu ví dụ về chuyện nói khoác, láo toét làm gì. Nhưng về chuyện nói độc của người Trung Quốc thì không thể không nói được. Ngay như chuyện phòng the, người phương Tây vốn rất khác chúng ta, họ thường trìu mến gọi nhau kiểu “Em yêu, em cưng” [Bá Dương dùng chữ “đường mật” và “ta linh” để dịch chữ Honey, Darling của tiếng Anh -ND] thì người Trung Quốc gọi nhau là “kẻ đáng băm vằm làm trăm khúc” (sát thiên đao đích).
Hễ cứ có dính đến lập trường chính trị hoặc tranh quyền đoạt lợi là những lời nói độc địa sẽ được tuôn ra vô hạn định, khiến cho ai nấy nghe thấy cũng phải tự hỏi: “Tại sao người Trung Quốc lại độc ác và hạ lưu đến thế?”

người Tàu8

Lại nói ví dụ về chuyện tuyển cử. Nếu là người phương Tây thì tác phong như sau: “Tôi cảm thấy tôi có khả năng giữ chức vụ đó, xin mọi người hãy bầu cho tôi!”. Còn người Trung Quốc sẽ xử sự như Gia Cát Lượng lúc Lưu Bị tới cầu hiền (tam cố thảo lư). Nghĩa là nếu được mời, anh ta sẽ năm lần bảy lượt từ chối, nào là “Không được đâu! Tôi làm gì có đủ tư cách!” Kỳ thực, nếu anh tưởng thật mà đi mời người khác thì anh ta sẽ hận anh suốt đời.

Chẳng khác nào nếu anh mời tôi diễn giảng, tôi sẽ nói: “Không được đâu, tôi chẳng quen nói chuyện trước công chúng!” Nhưng nếu anh thật sự không mời tôi nữa, sau này nếu nhỡ lại gặp nhau ở Đài Bắc, có thể tôi sẽ phang cho anh một cục gạch vào đầu.

Một dân tộc hành xử theo kiểu này không biết đến bao giờ mới có thể sửa đổi được lầm lỗi của mình; sẽ còn phải dùng mười cái lỗi khác để khỏa lấp cái lỗi đầu tiên, rồi lại dùng thêm trăm cái khác để che đậy mười cái kia thôi.

Trung Quốc diện tích rộng thế, văn hóa lâu đời thế, đường đường là một nước lớn. Thế mà, thay vì có một tấm lòng bao la, người Trung Quốc lại có một tâm địa thật hẹp hòi.

Cái tấm lòng bao la đáng lẽ chúng ta phải có ấy chỉ đọc thấy được trong sách vở, nhìn thấy được trên màn ảnh. Có ai bao giờ thấy một người Trung Quốc có lòng dạ, chí khí sánh ngang được với tầm vóc nước Trung Quốc không? Nếu chỉ cần bị ai lườm một cái là đã có thể rút dao ra rồi, thử hỏi nếu có người không đồng ý với mình thì sự thể sẽ ra sao?

Người Tây phương có thể đánh nhau vỡ đầu rồi vẫn lại bắt tay nhau, nhưng người Trung Quốc đã đánh nhau rồi thì cừu hận một đời, thậm chí có khi báo thù đến ba đời cũng chưa hết.

Mọi người Trung Quốc đều sợ sệt đến độ không còn biết quyền lợi mình là gì thì làm sao còn biết đấu tranh, gìn giữ nó được? Mỗi khi gặp một chuyện gì xảy ra y nhiên lại nói: “Bỏ qua cho rồi!”

Mấy chữ “bỏ qua cho rồi” này đã giết hại không biết bao nhiêu người Trung Quốc và đã biến dân tộc Trung Quốc thành một dân tộc hèn mọn.

Giả sử tôi là một người nước ngoài hoặc một bạo chúa, đối với loại dân tộc như thế, nếu tôi không ngược đãi nó thì trời cũng không dung tôi.

Cái não trạng hãi sợ này đã nuôi dưỡng bao nhiêu bạo chúa, làm tổ ấm cho bao nhiêu bạo quan. Vì vậy bạo chúa bạo quan ở Trung Quốc không bao giờ bị tiêu diệt.

Trong truyền thống văn hóa Trung Quốc, các vị có thể xem ở “Tư trị thông giám” (Một pho sử của Tư Mã Quang tóm hết chuyện hơn 2.000 năm để làm gương cho người đời sau), cái việc bo bo giữ mình đã được xem là kim chỉ nam và nhấn mạnh năm lần bảy lượt. Bạo chúa, bạo quan cũng chỉ cần dân chúng cứ bo bo giữ mình là được, cho nên người Trung Quốc mới càng ngày càng khốn đốn đến như thế.

Nơi nào người Trung Quốc đã đặt chân đến thì không thể có chỗ nào là không bẩn. Có hơn một tỷ người Trung Quốc trên thế giới này, làm sao mà không chật chội được? Ngoài ồn, chật, bẩn, loạn, lại còn thêm cái tật “thích xem” (người khác đau khổ), hoặc “chỉ quét tuyết trước nhà mình mà không động tý gì đến sương trên mái ngói nhà người khác”.

Họ luôn mồm “nhân nghĩa” mà tâm địa ích kỷ, tham lam. Một đằng hô to khẩu hiệu: “Phải tử tế với người và súc vật!”, trong khi đó ngày ngày không ngừng xâu xé lẫn nhau.

Tóm lại, người Trung Quốc đúng là một dân tộc vĩ đại, vĩ đại đến độ làm cho người đời nay không có cách nào hiểu nổi tại sao họ có thể tồn tại được trên quả địa cầu này những 5.000 năm?

Khu-phố-Tàu

Khu phố Tàu Singgapore

khu pho Tau San Francisco

Khu phố Tàu San Francisco CA,US

Interesting Geography Things Little Known

Bạn có tin rằng, ở Brazil có một sân vận động mà hai đội bóng sẽ đứng ở các nửa Bán cầu khác nhau; trang trại lớn nhất thế giới còn rộng hơn lãnh thổ Isarel hay thực sự tồn tại chiếc hàng rào dài hơn đường biên giới giữa Nga và Trung Quốc?

Sân vận động Estadio Milton Correa ở Brazil nằm ngay trên đường xích đạo. Vị trí đặc biệt này khiến hai đội bóng cùng tham gia trận đấu ở đây sẽ bảo vệ cầu môn nằm ở các nửa bán cầu khác nhau.
Điểm Nemo được mệnh danh là “nơi không thể tiếp cận” bởi nó sở hữu một vị trí địa lý hết sức đặc biệt- nằm xa tất cả mọi vùng đất liền trên trái đất. Theo đó, đảo Ducie,đảo Moto Nui và đảo Maher chính là nơi gần nhất với điểm Nemo nhưng cũng cách tối thiểu 2687 km. Để hình dung được khoảng cách này lớn đến chừng nào, bạn cần biết rằng Trạm vũ trụ quốc tế ISS chỉ cách bề mặt trái đất hơn 415 km.
Ở Mỹ tồn tại một khu vực ranh giới đặc biệt mang tên “Four Corners”, nơi mà bạn có thể dùng 2 tay và 2 chân của mình để chạm vào phần đất của 4 Bang cùng một lúc là Arizona, Utah, Colorado và New Mexico.
Vào thế kỷ 19, chăn nuôi cừu là một trong những ngành quan trọng nhất của nền kinh tế Australia. Để bảo vệ những chú cừu khỏi sự tấn công của động vật hoang dã, nhất là chó rừng dingo vốn có số lượng rất đông đảo tại đất nước này, các chủ trang trại đã quyết định xây dựng một hàng rào khổng lồ dài 5613 km. Con số này thậm chí còn lớn hơn chiều dài đường biên giới giữa Trung Quốc và Nga – hơn 4000 km.
Trên thực tế, hoang mạc lớn nhất thế giới không phải là Sahara như chúng ta thường nghĩ. Thậm chí, ở hoang mạc này cũng không hề có cát hay nhiệt độ nóng cháy da mà ngược lại còn rất lạnh, bởi đó chính là Nam Cực. Nếu còn đang thắc mắc thì bạn cần hiểu rằng, định nghĩa của “hoang mạc” là khu vực có lượng mưa ít hơn 250 mm/năm, và Nam Cực hoàn toàn thỏa mãn điều này.
Có một sự thật thú vị là mực nước ở biển Chết thậm chí còn thấp hơn Mực nước biển trung bình với con số cụ thể là – 0,43 mét. Điều nghịch lý này xảy ra là do mực nước ở đây mỗi năm cạn thêm đến 39 inch.
Anna Creek là một trại chăn nuôi gia súc nằm ở miền Nam nước Úc. Anna Creek có diện tích lên đến 23.677 kilomet vuông và được coi là trại chăn nuôi lớn nhất thế giới đang còn hoạt động. Kích cỡ của Anna Creek khổng lồ tới mức nó thậm chí còn lớn hơn lãnh thổ của đất nước Isarel.
xx

Chém cha 

Tôi đã đọc những bài “Khai bút đầu năm” của chị Tôn Nữ Hoàng Hoa, của anh Nguyễn Thiếu Nhẫn (bút hiệu Lão Móc), của nhà thơ Nguyễn Đạt về đề tài những tên Việt Cộng, Việt Gian lổn ngổn trong Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Cộng Sản. 

 

Tôi cũng xin đóng góp với quý vị trên diễn đàn bằng câu chuyện mà tôi gặp phải, nhân dịp đầu năm 2019. 

 

Trưa ngày Thứ Sáu, 21 tháng 12 năm 2018, Thiếu tá Nguyễn Hữu Luận, một chiến sĩ cùng Phi đoàn 437 với tôi, đón Đại tá Nguyễn Đình Vinh, cựu Đổng lý văn phòng Bộ Quốc Phòng dưới quyền Trung tướng Nguyễn Hữu Có, và tôi đi nhậu. Tới nơi, tôi thấy thực khách gồm có Trung tá Nhảy Dù Phạm Đình Cung, Nguyễn Xuân Nghĩa (cháu ruột Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư đảng Việt Cộng) và một người trẻ tên là Tiết (không biết họ). 

 

Trước đây tôi có viết bài “Nguyễn Xuân Nghĩa Anh Là Ai?” để yêu cầu  anh ta trả lời với quần chúng độc giả biết rõ con người “public figure” của anh ta. Nguyễn Xuân Nghĩa im lặng, không trả lời. Mặc dầu vậy, tôi vẫn bắt tay anh ta và ngồi xuống ghế. 

 

Tôi được biết anh Nguyễn Hữu Luận là người “chủ xị” luôn luôn mời mấy nhận vật nêu trên vào mỗi ngày Thứ Sáu đi nhậu, không ai được phép trả tiền. Tôi nói rằng nếu như thế thì tôi không tham gia, vì cảm thấy ái ngại uống rượu … chùa. Trung tá Phạm Đình Cung vốn quen biết tôi từ Việt Nam trước năm 1975, lên tiếng: “Mày đừng có lộn xộn. Mày đến đây là phải theo điều lệ của anh em”. Tôi rất thích anh Cung, dù đã hơn 80 tuổi, nhưng cách xưng hô và tác phong “nhà binh” vẫn không thay đổi. Dễ thương lắm! 

 

Người bạn trẻ tên Tiết nói với tôi: “Em có đọc mấy bài viết của anh. Em thấy anh dám nói sự thật, nên em thích lắm!”. Tôi đáp: “Anh không phải là người viết chuyên nghiệp. Anh không sống nhờ ngòi bút, nên anh không viết theo đơn đặt hàng từ bất cứ ai. Anh nghĩ một khi cầm cây bút nêu lên vấn đề gì thì trước hết là sự lương thiện, thủy chung với lập trường của mình trước sau như một”. 

 

Sau đó, bạn Tiết khen Bùi Bảo Trúc cũng là người viết hay và em cũng rất thích. Ông Nguyễn Xuân Nghĩa liền nói: “Bùi Bảo Trúc là người bạn học rất thân với tôi tuy nó là thằng ăn cắp ”. 

 

Trung tá Phạm Đình Cung kể: “Hồi đó, tao đã ném nguyên bát phở vào mặt nó tại tiệm ăn, bởi vì nó lên đài phát thanh chửi ông Kỳ một cách hỗn láo”. 

 

Tôi nói: “Bùi Bảo Trúc là thằng ăn cắp. Chủ bút Văn Nghệ Tiền Phong là Nguyễn Thanh Hoàng, trao cuốn thơ của Nguyễn Chí Thiện để nhờ Bùi Bảo Trúc dịch sang Anh ngữ. Bùi Bảo Trúc liền mang đến cho nhà thơ Viên Linh, đang làm nhà in phát hành. Ông Nguyễn Thanh Hoàng liền kêu Bùi Bảo Trúc hỏi tại sao dám đem cuốn thơ của Nguyễn Chí Thiện đưa cho Viên Linh in?” 

 

Bùi Bảo Trúc liền sửng cồ, lớn tiếng nói: “Đâu phải chỉ một mình anh có cuốn thơ của Nguyễn Chí Thiện hay sao? Viên Linh cũng có, làm sao tôi biết được?” Ông Nguyễn Thanh Hoàng nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe nhiều người nói anh sang Úc học, bị đuổi về sớm vì tội ăn cắp. Tôi tưởng anh đã cải tà quy chánh, nên mới giao cuốn thơ cho anh dịch. Tuy nhiên, tôi đã cẩn thận xé đi một trang, nên cuốn thơ do Viên Linh in với tựa đề Tiếng Vọng Từ Đáy Vực, không có cái trang mà tôi đang giữ trong tủ”. Vừa nói xong, ông Nguyễn Thanh Hoàng kéo hộc tủ, đưa ra trang thơ ông đã xé cho Bùi Bảo Trúc xem. Lúc bấy giờ Bùi Bảo Trúc cứng họng, không nói một lời. Ông Nguyễn Thanh Hoàng lại nói: “Tuy tôi không học hành bằng anh. Nhưng anh đừng tưởng anh có thể qua mặt tôi. Anh chỉ được cái thói khôn vặt, cứ tưởng ai cũng ngu, nên ngang nhiên dở thói lưu manh”. Sau câu nói đó, ông Nguyễn Thanh Hoàng đổi giọng, nghiêm sắc mặt, chỉ tay vào mặt Bùi Bảo Trúc và lớn tiếng: “Mày đi ra khỏi nhà tao ngay”. 

 

Bùi Bảo Trúc líu ríu đi ra, trông rất thiểu não. Từ đó tờ Văn Nghệ Tiền Phong không còn mục viết phiếm của Bùi Bảo Trúc với bút hiệu Ngụy Trúc nữa. Tôi là người được chứng kiến hoạt cảnh ông Nguyễn Thanh Hoàng đuổi Bùi Bảo Trúc ra khỏi tòa soạn. Cho nên, hễ lúc nào tình cờ gặp tôi, Bùi Bảo Trúc đều cố lánh mặt. 

Bùi Bảo Trúc thấy khó sống ở Virginia , dọn sang California và đầu quân cho bà Hoàng Dược Thảo, bút danh Đào Nương, chủ tờ báo Saigon Nhỏ.. Về sau, bà Đào Nương đã viết nhiều bài vạch mặt Bùi Bảo Trúc một cách nặng nề. 

 

Tôi kết luận câu chuyện với bạn Tiết: “Sống ở đời, quan trọng nhất là sự lương thiện, ngay thẳng. Còn lưu manh, mánh mung thì trước sau gì cũng bị rơi mặt nạ”. Tiết đáp: “Em đồng ý với anh!” 

 

Nghe xong câu chuyện tôi kể, ông Nguyễn Xuân Nghĩa bỏ sang các bàn khác trong tiệm để chào những người ông quen biết. 

Thứ Sáu ngày 28 tháng 12 năm 2018, tôi mang người em đến dự cuộc nhậu như thường lệ tại nhà hàng Thành Mỹ. Lần này, tôi không thấy sự có mặt của Nguyễn Xuân Nghĩa. Lần trước chỉ uống rượu chát; lần này tôi thấy trên bàn chai XO Remy Martin. Vì đưa cậu em đến dự, nên tôi đề nghị cho phép tôi được trả tiền hôm nay. Anh Nguyễn Đình Cung nói lớn: “Không được mày! Tao đã nói mày đến đây là mày phải tuân theo quy luật ở nơi đây!” 

 

Thiếu tá Nguyễn Hữu Luận vừa vỗ vai tôi vừa nâng ly, nói: “Toa cứ thoải mái đi! Đừng thắc mắc chuyện tiền nong”.. Cuộc nhậu êm thắm, không có điều gì đáng kể. 

 

Thứ Sáu ngày 4 tháng 1 năm 2019, cuộc nhậu tổ chức tại nhà hàng Starfish. Tôi chưa tới đó bao giờ nên đến trễ mấy phút. Tới nơi, tôi thấy ngoài thành phần “nhậu chùa”, còn có anh Dương Hồng Cận, Chef pilote Air Vietnam thời trước năm 1975. Trung tá Phạm Đình Cung đến sau tôi chừng 10 phút vì bận đi đám tang.. Bạn trẻ Tiết ân cần rót rượu XO cho tôi.. Tôi ngồi yên nghe chuyện các vị nói về vấn đề thiêu đốt, gửi tro vào chùa. Tôi không góp ý kiến gì cả, vì đó là lãnh vực mà tôi không am tường. 

 

Anh Dương Hồng Cận bỏ về trước vì có hẹn với bác sĩ. Thiếu tá Nguyễn Hữu Luận hỏi tôi: “Sau hai bữa nhậu, toa nhận xét thế nào về Nguyễn Xuân Nghĩa?” Tôi im lặng chừng một phút, rồi thong thả đáp: “Tới giờ này tôi cũng chẳng hiểu Nguyễn Xuân Nghĩa là ai”. Ngay lập tức, Nguyễn Xuân Nghĩa chỉ vào mặt tôi và nói: “Địt Mẹ mày! Mày là thằng viết láo lếu!”. 

 

Tôi rất đỗi “shocked”, vì trong đời tôi, chưa ai dám chửi tôi nơi công cộng thô tục như thế. Vì thanh danh người Lính Việt Nam Cộng Hòa, tôi luôn viết một cách có văn hóa: lịch sự, nhã nhặn và không bao giờ chụp mũ Việt Cộng cho người nào. Máu nhà binh trong tôi nổi dậy, liền đáp trả: “Địt Mẹ mày, Nguyễn Xuân Nghĩa. Mày là thằng ăn cắp, thằng lừa đảo, hèn nhát. Tao đã rất lịch sự đặt vấn đề với mày, nhưng mày không dám trả lời vì mày bị nghẹn họng, không thể trả lời được”. Nguyễn Xuân Nghĩa vẫn còn tiếp tục chửi tôi. 

 

Người bạn trẻ tên Tiết kéo Nguyễn Xuân Nghĩa ra ngoài. Tôi nói với Thiếu tá Nguyễn văn Luận: “Từ nay, tôi sẽ không bao giờ ra nhà hàng nhậu với các bạn nữa, nếu còn cái bản mặt thằng Nguyễn Xuân Nghĩa tới dự”. 

 

Trên đường về tôi suy nghĩ: “Có lẽ thằng Nguyễn Xuân Nghĩa tưởng chỗ nhậu là Thành phố Hồ Chí Minh, cậy thế ông bác nó là Mười Cúc Nguyễn văn Linh nên mới dám chửi tôi hỗn láo như thế? Hay nó vẫn tưởng nó còn có toán K-9 trong tay vào thời Mặt trận thảo khấu Hoàng Cơ Minh tự tung tự tác? Nó ngang nhiên chửi tôi, một Người Lính VNCH, tại nơi công cộng thì đúng nó là thằng Nguyễn Xuân Nghĩa từng viết báo miệt thị Quân đội VNCH sau năm 1975 trên tờ Saigon Giải Phóng; chứ không còn ai khác! 

 

Với tư cách là Tổng Tuyên Huấn của Mặt Trận, Nguyễn Xuân Nghĩa đã ra lệnh cho đoàn viên của nó ở Thành phố Houston hăm dọa tôi, vợ con tôi, sau khi tôi đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn Đào Vũ Anh Hùng trên tờ báo Lý Tưởng của Không Quân. 

 

Này Nguyễn Xuân Nghĩa, 


Trước đây tao viết cho mày một bức thư với lời lẽ rất lịch sự, nhã nhặn. Tao chi nêu lên những nghi vấn để mày trả lời; chứ tao không hề chụp cho mày cái mũ cộng sản. Bây giờ mày dám chửi tao, tao biết mày cậy thế lực Muời Cúc Nguyễn văn Linh – Tổng Bí thư Việt Cộng – thì tao không cần phải lịch sự với mày nữa. Mày hiểu không?Tuy nay tao đã tám mươi (80), vừa mới mổ tim năm ngoái, nhưng thách thức mày  có dám so găng với tao trước bàn dân thiên hạ không?

Hay mày có dám trả lời công khai với công luận những câu hỏi sau đây: 

1/ Việt Nam Cộng Hòa bị rơi vào tay Việt Cộng, mày ở lại với Việt Cộng để làm việc cho chúng. Với tư cách là Kinh tế gia, có phải mày dạy cho Việt Cộng chính sách đánh Tư Sản Mại Bản bằng cách đổi tiền nhiều lần mà không thông báo cho dân? Có phải mày dạy cho Việt Cộng đày nhân dân Miền Nam đi Vùng Kinh Tế Mới?

2/ Có phải mày đã được Việt Cộng huấn luyện đấu tranh khuynh đảo để ra hải ngoại dẹp tan Mặt trận Kháng Chiến thảo khấu Hoàng Cơ Minh và bôi nhọ chính nghĩa quang phục quê hương của đồng bào hải ngoại?

3/ Bởi vì không một tên nào trong Mặt trận có thể viết tài liệu “Đảng Chế Đảng Quy” cho Việt Tân bằng ngôn ngữ Việt Cộng, vậy mày có phải là tác giả tài liệu đó không? Mày có biết cụ Huỳnh văn Lang khẳng quyết rằng Mặt Trận thảo khấu Hoàng Cơ Minh làm mất NIỀM TIN của đồng bào?

4/ Sau 5 năm làm việc cho Việt Cộng, mày ra hải ngoại chính thức, được cán bộ cao cấp tiễn đưa tại phi trường Tân Sơn Nhất thì tao nghĩ mày là bố thằng Việt Cộng nên mới được đãi ngộ long trọng như thế. Đúng không?

5/ Mày chối Mặt Trận thảo khấu Hoàng Cơ Minh không hề có toán ám sát K-9, tại sao mày có thể lấy quyết định tha mạng Đỗ Ngọc Yến, Chủ báo Người Việt? Có phải mày tha mạng Đỗ Ngọc Yến với ý đồ lãnh đạo truyền thông ở hải ngoại sau khi mày xong công tác đưa Hoàng Cơ Minh cùng những anh em yêu nước vào chỗ chết?

6. Có phải mày cố vấn cho Hoàng Cơ Minh mặc áo bà ba đen, quấn khăn rằn, để râu cho giống hình tượng Hồ Chí Minh? Có phải mày là tác giả những bức thư của chiến hữu Chủ tịch từ chiến khu quốc nội gửi ra thăm đồng bào hải ngoại đăng trên tờ báo Kháng Chiến Bịp, sau khi Hoàng Cơ Minh đã đền tội vào năm 1987? Có phải mày là tác giả những bài tường thuật Kháng Chiến Quân đánh úp nhiều đồn Cộng An Việt Cộng, thu được nhiều chướng lợi phẩm? Thời gian trôi qua đã lâu rồi. Đây là lúc mày phải “Giải Ảo” bản thân mày cho đồng bào biết mày là ai.

7/ Mày thách thưc kiện ra tòa ký giả A.C. Thompson vì tội vu khống. Tại sao tới giờ này mày vẫn chưa kiện? Có phải mày đúng là thằng hèn, chỉ giỏi lẻo mép, đánh lén; chứ không bao giờ dám làm điều mà mày đã hung hăng tuyên bố sẽ kiện AC Thompson?

Anh em Hoàng Cơ Minh tham tiền, nên mù mắt, không thấy tướng mạo của mày là thẳng phản phúc, lật lọng. Tao không phải là nhà tướng số, nhưng căn cứ theo lời người xưa dạy rằng những đứa mặt dơi, tai chuột, lưỡng mục bất đồng như mày thì nhân tâm bất chính. Mày thử soi gương để thấy lời tao nói có đúng hay không?

Cái tội mày làm việc cho băng đảng thảo khấu Hoàng Cơ Minh lãnh tiền mặt (cash) trốn thuế, một ngày gần đây Nguyễn Thanh Tú sẽ lôi ra. Mày đừng tưởng mày là cháu Mười Cúc Nguyễn văn Linh – Tổng Bí thư Việt Cộng – mà mày ngon, dám chửi “Địt Mẹ” Người Lính VNCH lịch sự như tao.

Tao biết mày là thằng thủ đoạn, lén lút ám hại người khác. Vì thế, tao đã báo cho FBI nếu tao có mệnh hệ nào một cách bất thường, hãy tìm Nguyễn Xuân Nghĩa, cháu Mười Cúc Nguyễn văn Linh, thì sẽ ra manh mối. Tao biết ở đây cán bộ Mật Vụ Việt Cộng đông như ruồi, có một triệu cách giết người tinh vi, nhưng tao không sợ chết. 

Tao đoan chắc với mày rằng vong hồn những ký giả bị chết oan sẽ không bao giờ buông tha cái ác của mày.

Xưa nay, tao chưa bao giờ dùng lời khiếm nhã, thô lỗ đối với bất cứ một ai. Nhưng mày đã cả gan chửi một Người Linh VNCH như tao trước mặt mọi người ở tại hải ngoại thì tao coi mày là một kẻ thù khốn nạn, hèn hạ, không dám đối diện SỰ THẬT.

Tao khinh bỉ mày, Nguyễn Xuân Nghĩa ạ! 

 

Thưa toàn thể quý vị trên diễn đàn,

Tôi xin lỗi quý vị vì đã sử dụng những lời nặng nề mà xưa nay tôi không hề sử dụng với bất cứ một ai. Nhưng hôm nay tôi phải giáo hóa cho thằng cháu Mười Cúc Nguyễn văn Linh – Tổng Bí thư Việt Cộng – để nó hiểu cái thói du côn của nó sẽ gặp phải phản ứng.

Một hôm tôi đọc cái email của ông Vũ Huynh Trưởng ở San Jose gửi cho ông Huỳnh Lương Thiện, một cán bộ Kháng Chiến Bịp, sau khi đọc bài “Nguyễn Xuân Nghĩa Anh Là Ai?” của tôi với nội dung đại ý như sau: “Lâu nay tôi cũng nghị ngờ hành tung của Nguyễn Xuân Nghĩa. Ông Bằng Phong Đặng văn Âu đã viết cho Nguyễn Xuân Nghĩa một bức thư với lời lẽ rất nhã nhặn. Ông chỉ lên tiếng; chứ không lên án thì đủ chứng tỏ tác giả là người có cốt cách”.

Cụ Phạm Ngọc Lũy, Chủ tịch Phong Trào Yểm Trợ Kháng Chiến, cũng tiết lộ trong hồi ký rằng Nguyễn Xuân Nghĩa là nhân vật rất đáng nghi ngờ vì chuyên môn viết thư nặc danh để phân hóa hàng ngũ trong Mặt Trận. Mày có biết viết thư nặc danh là hèn, không Nguyễn Xuân Nghĩa?

Tôi không hề chụp mũ Nguyễn Xuân Nghĩa là Việt Cộng. Nhưng tất cả hành vi của Nguyễn Xuân Nghĩa đều đáng ngờ vực, nên phải viết lên, để đồng bào cảnh giác. Bằng cớ là sau khi Miền Nam sụp đổ, người ta mới biết nhà báo Phạm Xuân Ẩn là một tình báo Việt Cộng nằm vùng.

Nguyễn Xuân Nghĩa tại Pháp, nhưng không tìm được việc làm ở Pháp. Nó sang Mỹ, vào Mặt Trận HCM công khai, với chức Tổng Tuyên Huấn (tức là master mind) để điều khiển hê tư tưởng của đảng viên; chứ không cần phải chui sâu trèo cao như cách nằm vùng của Việt Cộng. Chúng ta phải hoài nghi ý đồ của nó chứ!

Bắt chước câu nói lịch sử của cố Tổng thống Nguyễn văn Thiệu: “Đừng nghe những gì Việt Cộng nói, mà hãy nhìn kỹ những gì Việt Cộng làm” thì tôi cũng nhắc nhở đồng bào Chống Cộng: “Đừng bao giờ nghe những gì Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Việt Cộng – nói, mà hãy nhìn kỹ những gì Nguyễn Xuân Nghĩa làm.”

Việc làm rõ rằng nhất của Nguyễn Xuân Nghĩa là với tư cách Tổng Tuyên Huấn của Mặt Trận đã ém nhẹm cái chết của Hoàng Cơ Minh từ năm 1987 tại biên giới Thái – Lào mà mười bốn năm sau (năm 2001) mới công bố để nó có đủ thời gian chỉnh đốn hàng ngũ và để tiếp tục thu tiền yểm trợ Kháng Chiến Bịp. Đó là chứng cớ không thể chối cãi.

Một con người không có khả năng biết xấu hổ, mặt nạ lừa đảo đã rơi xuống, Nguyễn Xuân Nghĩa vẫn nhơn nhơn làm show “GIẢI ẢO” thì ta mới thấy đó là hạng người nguy hiểm đến dường nào!

Nguyễn Xuân Nghĩa mới đích thực là “Chiến Lược Da” đấy. Xin bà con hãy cảnh giác.

Xin kính chúc quý vị một năm mới an khang, thịnh vượng, dồi dào sức khỏe. 

 

Trân trọng, 

Bằng Phong ĐVÂ

Hiệp định Xuyên Thái Bình Dương hồi sinh

Nguyễn Xuân Nghĩa
2019-01-14
RFA

Ngày 14 Tháng Giêng, 2019, Hiệp định Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương TPP với hai đặc tính mới là Toàn Diện và Tiến Bộ đã chính thức có hiệu lực với Việt Nam. Đây là quốc gia thứ bảy sẽ thực thi Hiệp định, sau các nước Mexico, Nhật Bản, Singapore, New Zealand, Canada và Úc. Diễn đàn Kinh tế sẽ phân tích biến cố đặc biệt này….

CPTPP: hiện tại và dự báo tương lai

Nguyên Lam: Ban Việt ngữ đài Á Châu Tự Do và Nguyên Lam xin kính chào kinh tế gia Nguyễn-Xuân Nghĩa. Thưa ông, từ Thứ Hai 14 Tháng Giêng năm nay, Việt Nam sẽ cùng nhiều quốc gia khác thực thi Hiệp định Đối Tác Toàn Diện và Tiến Bộ Xuyên Thái Bình Dương, được gọi tắt là CPTPP. Kể từ nay, 11 nước sẽ thành lập khu vực kinh tế tự do rộng lớn và còn có một lộ trình cải cách sâu xa về thể chế có lợi cho gần 500 triệu dân. Nhưng người ta vẫn thấy thiếu Hoa Kỳ sau khi Tổng thống Donald Trump quyết định rút khỏi Hiệp định này từ đầu năm 2017. Ông nghĩ sao về những sự kiện đó?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: – Như mọi khi, tôi xin khởi sự bằng bối cảnh sâu xa thì chúng ta dễ hiểu ra hiện tại và dự báo về tương lai.

Theo dõi cách Hoa Kỳ thương thuyết lại Hiệp định NAFTA với Canada và Mexico, họ thấy ra mục đích của Mỹ là loại bỏ thế cạnh tranh bất chính của Trung Quốc. Còn lại, chúng ta có thể chờ đợi một đợt thương thuyết mới với Hoa Kỳ sau khi cái xe Xuyên Thái Bình Dương đã lăn bánh.
-Nguyễn Xuân Nghĩa

– Từ 70 năm qua, Hoa Kỳ là cường quốc kinh tế đã thúc đẩy và phát huy một khuôn khổ tự do mậu dịch giữa các nước; trước tiên là với Hiệp Ước Chung về Quan Thuế và Mậu Dịch, gọi tắt theo Anh ngữ là GATT, vào đầu năm 1948, rồi với Tổ Chức Thương Mại Thế Giới là WTO ngày nay. Khuôn khổ luật lệ quốc tế này được lập ra để tránh mâu thuẫn và biện pháp trả đũa về mậu dịch giữa các nước như đã xảy ra trong nửa đầu của Thế kỷ 20. Là cường quốc kinh tế ít bị thiệt hại trong hai trận Thế Chiến, Hoa Kỳ phát huy khuôn khổ hợp tác tự do đó để vừa bán sản phẩm công nghiệp của mình, vừa xây dựng liên minh hầu các nước khỏi gây ra chiến tranh, đồng thời phát triển nhanh hơn khối cộng sản. Nhờ đó, thuế biểu xuất nhập nội đã giảm tới 80% và lượng hàng ngoại thương tăng gấp đôi so với sản lượng kinh tế toàn cầu. Kết cuộc thì kinh tế Liên bang Xô viết sụp đổ và Liên Xô tan rã như ta đã thấy. Nhưng thành công đó cũng có mặt trái.

Nguyên Lam: Thưa ông, mặt trái đó là gì?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: – Tôi xin tạm phân biệt hai khối kinh tế, một là khối công nghiệp hóa và hai là khối đang phát triển. Đang phát triển thời đó tại Á Châu Thái Bình Dương như Nhật Bản, Nam Hàn, Đài Loan, có thành quả kinh tế vượt bực làm đảo lộn chuỗi cung ứng trên vành cung Thái Bình Dương với các nước như Malaysia, Singapore cho tới Mexico. Họ đều có khả năng xuất khẩu loại hàng rẻ làm khu vực chế biến thâm dụng nhân công của khối công nghiệp hóa mất sức cạnh tranh, các doanh nghiệp phải đóng cửa, công nhân mất việc. Hoa Kỳ bị thiệt nhất trong khối công nghiệp hóa và bài toán kinh tế ấy ảnh hưởng tới chính trị vì nhiều người cho rằng tự do mậu dịch là mậu dịch bất công.

Nguyên Lam: Nhưng chính Hoa Kỳ cũng thúc đẩy việc thành lập Tổ chức Thương mại Thế giới WTO để có khuôn khổ giải quyết bất đồng về mậu dịch giữa các nước với nhau. Vì sao cơ chế này lại không làm được việc đó?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: – Đấy là vấn đề thứ hai. Gồm có 164 thành viên, tổ chức này trở thành bộ máy thư lại khổng lồ, từ gần 25 năm nay chưa cải tiến luật lệ tranh tụng vì mâu thuẫn giữa khối công nghiệp hóa và các nền kinh tế đang phát triển. Trong các nền kinh tế tạm gọi là mới nổi đó lại có Trung Quốc kể từ năm 2001, chưa nói tới vai trò của Ấn Độ. Kinh tế Mỹ không thể cạnh tranh với các nền kinh tế mới nổi, đông dân với lương rẻ, nhất là nếu nền kinh tế này lại không theo quy luật thị trường, là hiện tượng điển hình của Trung Quốc.

Nguyên Lam: Phải chăng vì vậy mà Hoa Kỳ tham gia rồi thúc đẩy sự ra đời của Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương như một lực đối trọng với kinh tế Trung Quốc? Nhưng thưa ông, vì sao ông Trump lại rút khỏi Hiệp định này?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: – Chúng ta không quên rằng Chính quyền của Tổng thống George W. Bush đã phát huy trước tiên sáng kiến của bốn nước đi đầu, nhưng Chính quyền của Tổng thống Barack Obama do dự mất một năm rồi mới tham dự đàm phán TPP. Thế rồi khi Hiệp định này thành hình năm 2015 thì đa số trong Quốc hội Mỹ lại chống nên ông Obama không dám đưa qua Quốc hội phê chuẩn.

– Trong cuộc tranh cử Tổng thống năm 2016, hai ứng cử viên Dân Chủ là Nghị sĩ Bernie Sanders hay bà Hillary Clinton lẫn ông Trump bên Cộng Hòa cũng chống. Lý do là Hiệp định đòi hỏi quá nhiều thay đổi chi ly mà người ta chỉ biết về sau. Ông Trump giữ lời hứa khi tranh cử là vừa nhậm chức thì rút khỏi Hiệp định.

Nguyên Lam: Ban đầu, Hiệp định này có 12 quốc gia thành viên, sau khi Hoa Kỳ triệt thoái, 11 nước còn lại vẫn xúc tiến. Thưa ông, tại sao lại như vậy?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: – Có ba lý do, kinh tế, chính trị và chiến lược. Lý do kinh tế là lợi ích về ngoại thương và đầu tư khi gần 500 triệu dân buôn bán với 98% thuế biểu sẽ hạ, lẫn trở ngại đầu tư sẽ giảm dần. Tính theo số liệu năm 2017 thì khối kinh tế này sản xuất ra 14 ngàn tỷ đô la một năm, tương đương với 18% sản lượng toàn cầu chứ không ít. Chưa kể là nhiều xứ khác cũng muốn gia nhập như Indonesia, Thái Lan hay Vương quốc Anh Thống nhất. – Lý do chính trị là họ không muốn Bắc Kinh giữ vai trò trọng yếu trong luồng giao dịch của khu vực khi Trung Quốc không có thực tâm tôn trọng quy luật thị trường. Lý do thứ ba là 11 quốc gia này vẫn muốn kéo Hoa Kỳ trở lại chứ không hoàn toàn đóng cửa vì sức nặng của kinh tế Mỹ, với sản lượng gần 18 ngàn tỷ đô la và có thị trường tiêu thụ lớn nhất, lẫn sức mạnh quân sự đáng kể nhất trong khu vực Đông Á.

Nguyên Lam: Căn cứ vào đâu mà ông suy đoán như vậy?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: – Sau khi đàm phán lại Hiệp định TPP, 11 quốc gia chỉ tạm hoãn áp dụng 22 điều khoản mà Hoa Kỳ đòi hỏi trước đó. Tạm hoãn chứ không hủy bỏ, tức là họ vẫn để cửa ngỏ vì siêu cường này có sức mạnh kinh tế lẫn quân sự có thể ngăn ngừa được sự bành trướng của Trung Quốc.

– Tôi nghĩ rằng Nhật Bản, Canada, Úc, Mexico và New Zealand có thể nhắm vào mục tiêu xin tạm gọi là “Đợi Mỹ”, nhất là trong bối cảnh của trận thương chiến Mỹ-Hoa hiện nay, vì họ muốn có một cơ chế tự do mậu dịch rộng lớn, sau khi Hoa Kỳ đã cải thiện Hiệp định Tự Do Mậu Dịch Bắc Mỹ với Canada và Mexico và các nước đang xúc tiến một hiệp định tự do thương mại với Liên hiệp Âu châu. Có lẽ chúng ta thấy hình thành một trật tự kinh tế mới sau khi trật tự cũ với Tổ chức WTO bị tê liệt, mà nằm bên ngoài trật tự đó chính là Trung Quốc.

Nguyên Lam: Ông thường hay nói rằng lãnh đạo Hoa Kỳ cứ hay đổi ý, liệu nước Mỹ có quay trở lại với Hiệp định TPP hay không?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: – Chưa ai biết được, nhưng có lẽ 11 nước còn lại đã chuẩn bị cho kịch bản đó. Trong trận thương chiến giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, một số tiểu bang sống nhờ canh nông có thể bị thiệt; các tiểu bang đó theo dõi triển vọng buôn bán nông sản và lương thực của Úc, New Zealand hay Canada vào thị trường khép kín của Nhật Bản. Họ sẽ tác động vào Chính quyền Trump và chính trường Mỹ. Chuyện thứ hai, các nước trong khu vực cũng muốn Hoa Kỳ phải gắn bó hơn với an ninh của khu vực Ấn Độ Thái Bình Dương, mà sự gắn bó kinh tế là chuyện thiết thực nhất của dân Mỹ. Thứ ba, đã theo dõi cách Hoa Kỳ thương thuyết lại Hiệp định NAFTA với Canada và Mexico, họ thấy ra mục đích của Mỹ là loại bỏ thế cạnh tranh bất chính của Trung Quốc, đấy cũng là mục tiêu của họ. Còn lại, chúng ta có thể chờ đợi một đợt thương thuyết mới với Hoa Kỳ sau khi cái xe Xuyên Thái Bình Dương đã lăn bánh….

Việt Nam và CPTPP

Nguyên Lam: Câu hỏi cuối, thưa ông, là chuyện Việt Nam. Lãnh đạo xứ này nên làm gì khi Hiệp định TPP vừa hồi sinh với một tên mới là Toàn diện và Tiến bộ?

Trong các nước đang phát triển, Việt Nam có lợi nhất khi bước vào một sân chơi lớn của các nước tiên tiến. Nhưng mối lợi có tính chất chiến lược là thời cơ ra khỏi sức hút của Trung Quốc. Dù có Mỹ hay không, Việt Nam nên khai thác cơ hội để tiến hành một đợt đổi mới hơn xưa và nghiệp vụ đầu tiên là cải sửa lại luật lệ cho phù hợp với quy định đã cam kết.
-Nguyễn Xuân Nghĩa

Nguyễn-Xuân Nghĩa: – Cái tên thì cũng tựa vỏ chai, quan trọng là nội dung bên trong. Khi cam kết thực thi, Việt Nam phải có thực tâm cải cách toàn diện. Ví dụ bề mặt là cắt giảm gần 100% dòng thuế, là việc có thể làm ngay.

– Nhưng bề sâu là thực hiện cam kết về cung ứng cho khu vực công; là giảm thiểu vai trò của các doanh nghiệp nhà nước; là cho phép người lao động tổ chức nghiệp đoàn hay công đoàn độc lập chứ không còn trực thuộc Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam; là cải thiện môi trường sinh sống theo tiêu chuẩn hiện đại và nhất là phải minh bạch hóa việc quản lý kinh tế.

– Trong các nước đang phát triển, Việt Nam có lợi nhất khi bước vào một sân chơi lớn của các nước tiên tiến, có lẽ còn lợi nhiều hơn Malaysia. Nhưng mối lợi có tính chất chiến lược là thời cơ ra khỏi sức hút của Trung Quốc. Dù có Mỹ hay không, Việt Nam nên khai thác cơ hội để tiến hành một đợt đổi mới hơn xưa và nghiệp vụ đầu tiên là cải sửa lại luật lệ cho phù hợp với quy định đã cam kết.

– Bước kế tiếp là lập ra kế hoạch hỗ trợ tư doanh để sẽ trám vào khoảng trống của khu vực quốc doanh. Nhưng lâu dài hơn cả là cải cách hệ thống giáo dục đào tạo cho lực lượng lao động Việt Nam có trình độ sản xuất cao và đóng góp nhiều hơn vào trị giá gia tăng của hàng hóa và dịch vụ.

– Nói chung thì cơ hội cạnh tranh rộng mở hơn trước thể nào cũng gây rủi ro nhưng nếu sợ rủi ro và thách thức mà không dám thi hành những gì đã cam kết với thiên hạ thì đấy là tụt hậu!

Nguyên Lam: Ban Việt ngữ đài Á Châu Tự Do cùng Nguyên Lam xin cảm tạ chuyên gia kinh tế Nguyễn-Xuân Nghĩa về kết luận này.

 

More reading