CON NGƯỜI THẬT CỦA PHẠM DUY (1921-2013)

HTML clipboard


Lời nói đầu

Nghĩa tử là nghĩa tận. Trước một “nhân vật của quần chúng” (a person of the public) vừa nằm xuống, giữ im lặng là thái độ nghiêm chỉnh nhất. Nhưng sự ra đi của Phạm Duy là một ngoại lệ. Nhiều người khen quá độ. Nhiều người chê qúa lời. Nhiều người muốn khen, chê đúng mức mà không lên tiếng vì e ngại phản ứng của cả đôi bên. Đài BBC cũng tường thuật rất tỉ mỉ về đám tang của ông.

Hãy thử tìm con người đích thực của Phạm Duy qua tác phẫm, hành động và lời nói của ông để biêt nguyên do của cái dư luận ồn ào sau tin ông qua đời.


A. NHỮNG LÝ DO KHIẾN PHAM DUY ĐƯỢC NHIỀU NGƯỜI NHẮC TỚI

1. Ông là một nhạc sĩ được ngưỡng mộ bởi hàng triệu người Việt từ thế hệ trẻ tới thế hệ gìa, từ giới bình dân tới giới trí thức, từ thời chiến tới thời bình, từ chủ nghĩa Cộng Sản tới chủ nghĩa Tự Do, từ chính quyền độc tài tới chính quyền dân chủ, từ trong nước tới hải ngoại.

2. Cảm tình của quần chúng đối với ông rất phức tạp. Nhiều người khen. Nhiều người chê. Nhiều người vừa khen vừa chê. Nhiều người trước khen nay chê. Nhiều người trước chê nay khen.
Phe Việt Cộng, sau nửa thế kỷ căm thù ông, nay mua chuộc ông để làm mồi cho chiêu bài “Hòa Giải Dân Tộc”.
Phe Tự Do, qua nửa thế kỷ qúy mến ông, nay ruồng bỏ ông vì nghĩ rằng ông bị kẻ thù mua chuộc.
Những biểu lộ ấy (khen-chê, yêu-ghét, mua chuộc-ruồng bỏ) rất thường tình. Thiên hạ không ngẫu nhiên ( mà có lý do thầm kín) gán ghép cho ông. Ông cũng không cố ý gây ra. Lối phát ngôn vụng về và nếp sống buông thả của ông đóng một vai trò quan trọng trong sự phán xét của họ.

3. Những tác phẩm của ông, từ dân ca, tình ca, quân ca, đạo ca, nhi ca v.v… đều có gía trị độc đáo : mang âm giai ngủ cung hài hòa của dân tộc và lời ca truyền cảm của ca dao.

4. Nhạc phổ thơ của ông là một tuyệt kỹ. Giới truyền thông đã liệt ông vào hàng “phù thủy” của loại nhạc này. Dù phổ nguyên văn bài thơ (như Ngậm Ngùi của Huy Cận) hoặc chỉ lấy ý thơ (như Tiếng Sáo Thiên Thai của Thế Lữ) ông cũng làm cho thơ tăng thêm gía trị.

5. Đời tư của ông có một vài tì vết. Ông sống buông thả theo thú vui xác thịt, bất chấp hậu qủa (vụ Khánh Ngọc và Julie Quang) khiến những người đạo đức khinh bỉ và những người đối lập khai thác.

6. Lòng yêu dân, yêu quê, yêu nước trong những tác phẩm của ông rất hiển hiện. Một người có tình yêu gỉa tạo không thể nào làm được những bài Tình Ca, Tình Hoài Hương, Quê nghèo, Về Miền Trung, Bà Mẹ Gio Linh, Nhớ Người Thương Binh, Vợ Chồng Quê, Em Bé Quê, Ngày Trờ Về, Con Đường Cái Quan, Mẹ Việt Nam, v.v…

B. KIỂM ĐIỂM NHỮNG LỜI KHEN

Hầu hết những người khen đều công nhận rằng ông là một “đại thụ” của nền tân nhạc Việt và là một nhạc sĩ có thiên tài, có lòng yêu dân, yêu quê, yêu nước chân thành.. Có người đã tặng ông những đức tính mà thực sự ông không có (như khiêm nhượng, cao siêu). Thậm chí, có người còn vinh danh ông là chiến sĩ chống Cộng hoặc nhà tư tưởng thâm thúy. Những nhận xét như vậy chỉ đúng nửa vời:

1. Qủa thực ông là một đại thụ của nền tân nhạc Việt. Nhưng đại thụ ấy có tỳ vết: ông đã 2 lần vi phạm luân ký Việt (vụ Khánh Ngọc [*] và Julie Quang [**]).

2.. Ông không khiêm nhượng mà còn háo danh. Một thí dụ: Trong cuốn video Paris By Night 19, ông trả lời ký gỉa Lê Văn của đài BBC : “Tôi muốn hậu thế nhắc đến tôi như một người Việt Nam”. Khiêm nhượng thay câu trả lời! Nhưng cũng trong cuốn video ấy ông nói : “Tôi sẽ làm trường ca Hàn Mặc Tử bởi vì tôi đã có 10 bài Đạo Ca cho Phật giáo thì tôi cũng phải có một bài cho Công giáo mới công bằng”. Thế ra ông là người ban phát ân huệ cho 2 tôn giáo này ! Nét háo danh đã lộ liễu trong lời nói vụng về ấy.

3. Ông không phải là một chiến sĩ chống Cộng mà chỉ là một nhạc sĩ muốn được sinh hoạt văn nghệ mà không bị chỉ đạo bởi chính quyền. Ông bỏ Kháng Chiến về Thành không phải vì muốn xả thân cho lý tưởng chống Cộng mà vì muốn gia đình được sống thoải mái trong chính thể Dân Chủ và bản thân được tự do sắng tác theo tiếng nói của con tim.
Ông đã hưởng trọn vẹn ân huệ của những người đã hy sinh để bảo vệ chế độ dân chủ tự do cho gia đình ông sống yên vui. Bù lại, ông đã đền đáp công ơn của họ bằng vài trăm bài ca bất hủ xưng tụng những thứ cao đẹp mà họ trân qúy. Tuy ông không hy sinh xương máu cho chính nghĩa tự do nhưng ông đã góp phần không ít vào việc tô điểm nó. Tuy ông có nhiều điểm đáng khen nhưng không nên tặng ông cái vinh dự mà ông không xứng (chiến sĩ chống Cộng).

4. Ông không phải là một nhân vật thâm thúy. Suốt đời, ông chưa nói được một câu nào xứng đáng cho danh hiệu ấy. Một bài nhạc của ông có câu : “Đừng cho không gian đụng thời gian”. Ông mượn ý đó trong thuyết Tương Đối của Albert Einstein (Einstein cho rằng chỉ có không gian, không có thời gian vì thời gian chỉ là phương tiện để đo lường không gian; thí dụ: hai thiên hà cách xa nhau một tỷ năm ánh sáng). Có người đã xin ông giải thích câu đó nhưng ông chỉ trả lời loanh quanh, vô nghĩa, chứng tỏ ông đã không hiểu ông muốn nói gì.
Thật là khôi hài khi một anh chàng văn sĩ VC nói câu này trong đám tang của ông : “Nhạc Phạm Duy còn thì tiếng ta còn, tiếng ta còn thì nước ta còn”. Hắn nhái câu thậm xưng của Phạm Quỳnh trong thập niên 1930 : “Chuyện Kiều còn thì tiếng ta còn, tiếng ta còn thì nước ta còn”.
(Cũng nên mở một dấu ngoặc ở đây để nói rằng đừng vì một câu của một lãnh tụ CS ca ngợi ông mà chụp cái mũ “thân Cộng” cho ông).

C. KIỂM ĐIỂM NHỮNG LỜI CHÊ

Những lời chê ông nở rộ trong 2 thời kỳ.
1. Thời kỳ thứ nhất từ năm 1950 tới 2005
Khi ông bỏ Kháng Chiến về Thành, VC đã chê ông là phản động.
Ông đã không phản động mà chỉ phản Cộng.
Phản Cộng vì Cộng không thể cung cấp những nhu cầu căn bản (cơm ăn, áo mặc) cho gia đình ông và không cho phép ông phục vụ văn nghệ theo sở trường mà còn buộc ông phải khai tử một bài hát vô tội (innocent): bài Bên Cầu Biên Giới. Giản dị thế thôi.

2. Thời kỳ thứ hai từ 2005 cho tới nay
Khi ông quyết định trở về VN để sống nốt tuổi gìa, một số nạn nhân bị CS đày đọa đã chê ông là phản bội những anh hùng chống Cộng.
Công bằng mà xét thì ông không phản bội ai cả. Lý do ông trở về quê bây giờ cũng giản dị như lý do ông về Thành thuở xưa.

Ở Hoa Kỳ, các con của ông không có nghề ngỗng gì ngoài nghề ca hát mà nghề này thì không cung ứng đủ những nhu cầu vật chất cho chúng. Cộng đồng người Mỹ gốc Việt không bao bọc nổi vài trăm ca nhạc sĩ Việt. Những người lớn tuổi, đã về hưu, gắng gượng mới có tiền dự những buổi đại nhạc hội được tổ chức xuân thu nhị kỳ vì. Giới trẻ trung thì thích nhạc Mỹ vì nó phong phú hơn, sống động hơn, giật gân hơn, hợp nhĩ hơn. Bản quyền sáng tác nhạc không được tôn trọng. Đĩa nhạc được sao chép và bán rẻ rúng công khai trong mọi tiệm nhạc. Sống nhờ trợ cấp xã hội thì không cam lòng. Chìa tay nhận 2000$ để phổ nhạc vài bài thơ “con cóc” của “vô thượng thiền sư” Thanh Hải thì tủi thân cho một nhạc sĩ tài danh như ông.

Giữa lúc nghèo túng thì cơ hội chợt tới : một khế ước trị gía 400 ngàn đô-la trong 4 năm để sưu tầm, hòa âm, trình diễn tất cả những bài ca do ông sáng tác tại VN từ 1945 tới 1975. Khế ước đó không buộc ông phải hòa âm những bản nhạc của VC hoặc sáng tác những bài ca mới cho VC. Thính gỉa của ông sẽ chỉ là những người thích nghe nhạc Phạm Duy bất kể chính kiến. Có thể ông đã biết một cái bẫy vô hình ẩn sau khế ước đó : sách lược“Hòa Giải Dân Tộc” của VC đang ở cao điểm trong thời gian này. Một người có “khí tiết” ắt không chấp thuận. Nhưng Phạm Duy không phải hạng người có khí tiết. Ông không thích sống “gương mẫu” mà thích sống thoải mái, buông thả, sung túc như thường tình.

Thế là ông đưa gia đình về quê hương sống ung dung trong 8 năm cho tới khi ông từ trần. Ông rất thích câu của ai đó nói rằng : “Về đi thôi! Kiếp sau biết có hay không?”. Tính tình của ông khác đời ở chỗ : rất thích thú khi được khen và rất ít phiền hà khi bị chửi.

Trong 8 năm ấy ông đã gặp đủ hạng người, trong mọi lứa tuổi : ca nhạc sĩ đã quen hoặc chưa quen, thính gỉa yêu nhạc của ông dù đã biết hoặc chưa hề biết tên ông, lãnh tụ CS kể cả những người đã từng cấm hát nhạc của ông như Võ Văn Kiệt, Tố Hữu và Trần Bạch Đằng, người đã tuyên bố một câu vô liêm sỉ năm 1989 : “Phạm Duy hãy tự sát đi ! Chúng tôi sẽ cho phổ biến nhạc của ông ta”. Dĩ nhiên ông không thể từ chối gặp mặt những lãnh tụ CS đã mở đường cho ông trở về. Cũng không đáng phàn nàn nếu ông muốn gặp một vài lãnh tụ CS đã chơi thân với ông trong thời kháng chiến chống Pháp. Ông rất dễ tính và vô tư trong việc gặp bạn cũ, chuyện làm qùa chỉ là chuyện tếu hoặc kỷ niệm xưa, không bàn về chính trị. Chả có gì đáng trách cho những cuộc gặp gỡ lấy lệ hoặc xã giao như vậy.

Có một điểm son đáng ghi nhận : ông không hề bợ đỡ một lãnh tụ CS nào và cũng không hề nói súc phạm tới bất cứ ai của chính thể VNCH trong suốt thời gian 8 năm ấy (cựu phó tổng thống Nguyễn Cao Kỳ đã phạm lỗi này).

Tôi muốn tóm tắt thái độ của Phạm Duy trong một câu sơ sài : Khi sáng tác thì tận tình, khi vui chơi thì tận hưởng, khi nói năng thì thì tận tục. Duyên Anh đã thuật lại rằng Phạm Duy, trong lúc đùa rỡn với bạn bè, đã nói trong hơi men : “Ai ngu mới thích nghe nhạc của tôi. Chúng đã được làm trong cầu tiêu”. Có lẽ ông đã làm những bài Tục Ca trong cầu tiêu.

D. KẾT LUẬN

Nhạc sĩ tài danh Phạm Duy là một người đáng thương hại nhiều hơn là đáng trách cứ. Cuộc đời của ông trôi nổi qua nhiều vinh nhục, thăng trầm. Ông thích sống buông thả và chỉ có một tham vọng tích cực (productive) : sáng tác những bản nhạc có gía trị.

Lối phát ngôn của ông thuộc loại Tú Xương (“Một thày, một cô một chó cái” hoặc “Cao lâu thường ăn quịt, gái đĩ lại chơi lường”). Từ 50 năm nay, chả có ai coi ông như một “qúy nhân”. Họ mến ông vì ông đã cống hiến cho họ nhiều bài ca bất hủ, và đi chung với họ trên một đoạn đường dài nhất của cuôc đời để cùng nhau “khóc cười theo mệnh nước nổi trôi”.

Ông chưa bao giờ là công cụ của CS. Trong 5 năm theo Kháng Chiến chống Pháp, ông chưa hề làm một khúc ca xưng tụng một lãnh tụ CS nào mà chỉ xưng tụng những anh hùng, liệt sĩ chống ngoại xâm. Tới khi cáo hồ ló đuôi thì ông bỏ chúng về Thành.
Ông cũng chưa bao giờ là công cụ của chính quyền độc tài. Trong 25 năm sống trong chính thể Quốc gia, ông chưa hề làm một ca khúc suy tôn lãnh tụ nào. Những

bài hát “xây dựng nông thôn” là những bài làm ra bởi một tác gỉa công chức hơn là bởi một nhạc sĩ chuyên nghiệp; chúng đã không thọ lâu.
Khoảng 100 bài ca bất hủ của ông đã đi sâu vào mọi làng xóm của thôn quê, mọi ngõ ngách của thành thị rồi “di tản” ra ngoại quốc để ve vuốt nỗi cô đơn của vài triệu người sống lưu vong.

Cuộc “trở về quê” của ông chỉ tổn thương cho thanh danh của cá nhân ông, không có ảnh hưởng đáng kể tới tinh thần chống cộng của quần chúng. Chả có ai “hòa giải dân tộc” với VC chỉ vì Phạm Duy đã hồi hương. Sự hòa giải ấy sẽ không bao giờ xảy ra. Nói cách khác, chỉ có hòa giải khi nào chính thể CS bị giải thể hoàn toàn. Còn nữa, chỉ có lực lượng của quần chúng ở trong nước mới có khả năng giải thể chúng. Vậy thì chả nên qúa quan tâm tới cái sách lược “Hòa Giải Dân Tộc” của chúng. Nó đã chết ngay sau khi vừa sinh ra. Chả nên chia sớt bớt nỗi căm thù VC rồi xối vào những ca nhạc sĩ như Phạm Duy, Từ Công Phụng, Khánh ly, Lệ Thu, Chế Linh v.v… Có một cái gì “bất đắc dĩ” trong viêc trở về của họ (như đã nói ở trên). Vả lại, họ không đem đô-la về nước để góp thêm ngoại tệ cho VC (như một số thương gia và những kẻ ham du hí) mà còn tiêu bớt ngoại tệ của chúng (lãnh thù lao bằng đô-la). Hãy thông cảm cho họ (thông cảm không có nghĩa là cổ võ cho người khác trở về) miễn là họ chỉ thân thiện với dân, chỉ hát cho dân nghe những bài ca mà chúng ta chấp nhận và không nói lảm nhảm, súc phạm tới tinh thần chống Cộng.

Riêng đối với Phạm Duy, hãy để cho ông yên nghỉ, gọi là đáp lễ những bài ca bất hủ mà ông đã cống hiến trong suốt cuộc đời ông. Nghĩa tử là nghĩa tận. Có cả ngàn người (phần lớn là thường dân) đã tiễn đưa ông tới nơi an nghỉ cuối cùng. Vài nhóm trong số người này vừa khóc vừa đồng ca trước mồ ông một số bài chọn lọc, trong đó có bài Tình Ca và một bài chưa được chính quyền VC cho phép (Những Gì Sẽ Đem Theo Vè Cõi Chết). Từ vạn dặm, chúng ta hãy gửi tới ông một chút thương cảm, một chút ngậm ngùi, một chút vị tha. Người yêu chuộng tự do lúc nào cũng tôn trọng tự do ngôn luận (trong đó có tự do chọn lựa lối sống) hơn bất cứ điều gì trên đời./.
 

–Bác sĩ Nguyễn Văn Bảo
http://sinhhoatdoisong.blogspot.com/2013/02/con-nguoi-that-cua-pham-duy.html
==========================

Vụ Khánh Ngọc [*] Ăn chè ở nhà bè

Nhà Bè thuở ấy vắng vẻ chứ chưa có nhà hàng bán cá chìa vôi và sốt đất như bây giờ. Và chắc chắn lại không có một quán bán chè hay cháo nào hết. Nhưng sau khi vụ án tình giữa Phạm Duy – Khánh Ngọc xảy ra thì cụm từ “ăn chè Nhà Bè” được nhắc đến nhiều.
Theo báo chí ngày đó tường thuật thì nhạc sĩ Hoài Bắc đã nghi ngờ cuộc tình của vợ mình với người anh rể nên rắp tâm theo dõi (vợ Phạm Duy là ca sĩ Thái Hằng, chị ruột của Hoài Bắc Phạm Đình Chương). Một đêm xui cho đôi tình nhân này, Phạm Đình Chương và một vài người trong gia đình đã bám theo chiếc xe Studebaker chở Phạm Duy – Khánh Ngọc trên đường đi Nhà Bè. Do không kềm chế được cảm xúc nên Phạm Đình Chương đã cho chiếc xe Traction chặn đầu xe của Phạm Duy lại. Hiện trạng chỉ như thế chứ chưa kịp đi đến giai đoạn “nụ hôn ao ước” hay trong phòng tối sờ soạng. Cũng cần biết là thời chính quyền Ngô Đình Diệm chuyện “thuần phong mỹ tục” rất là gắt gao. Sau đó cả hai ra tòa và Khánh Ngọc được quyền nuôi dưỡng đứa con trai.

Từ vụ án tình này, trên mặt báo cũng như ngôn ngữ đời thường thì hai chữ “ăn chè” được dùng để chỉ những cuộc tình vụng trộm với hàm ý châm biếm.
–Lê Văn Nghĩa

Vụ Julie Quang [**] Có những lời đồn tại về chuyện ông Phạm Duy có quan hệ với con dâu Julie Quang, vợ của Duy Quang, con trai ông.
 


Links in the message (1)

Lời tự thú của hacker Việt sau 7 năm ngồi tù ở Mỹ

Ở đỉnh cao “sự nghiệp” tội phạm mạng, hacker có biệt danh Hieupc kiếm được 125.000 USD mỗi tháng nhờ cung cấp dịch vụ đánh cắp danh tính người dùng.

Ngô Minh Hiếu, sinh năm 1989 ở Gia Lai và có biệt danh Hieupc, vừa ra tù tại Mỹ sau hơn 7 năm bị bắt giam. Cậu kể lại con đường sa lầy trong thế giới ngầm của mình cho nhà báo chuyên viết về tội phạm mạng Brian Krebs, chủ trang KrebsOnSecurity, với mong muốn cảnh báo những người khác đừng đi theo vết xe đổ của mình.

Trong vài năm, bắt đầu từ 2010, Hiếu điều hành một trong những dịch vụ mang lại lợi nhuận cao nhất trên Internet liên quan đến việc bán “fullz” – hồ sơ chứa hàng trăm nghìn danh tính bị đánh cắp, như tên người dùng, ngày sinh, số an sinh xã hội, email và địa chỉ nhà riêng. Những thông tin này được tội phạm mạng mua lại để lừa đảo, làm giả thẻ ngân hàng của nạn nhân…

Khi Cơ quan Mật vụ Mỹ bắt giữ Hiếu vào năm 2013, hacker trẻ tuổi này đã kiếm được hơn 3 triệu USD nhờ bán dữ liệu cho nhiều đường dây tội phạm có tổ chức ở Mỹ.

Tháng 2/2013, đặc vụ Matt O’Neill đã lên kế hoạch dụ Hiếu ra khỏi Việt Nam và bay đến Guam, nơi cậu bị bắt và đưa về Mỹ. O’Neill cho biết ông mở cuộc điều tra sau khi đọc bài viết “Danh tính của bạn đáng giá bao nhiêu?” đăng năm 2011 trên trang KrebsOnSecurity, trong đó có nhắc đến website của Hiếu. Hieupc không nổi tiếng, nhưng thông tin mà cậu bán ra đã tiếp tay cho hàng loạt tội phạm mạng khác thực hiện các vụ gian lận tín dụng, đánh cắp tài khoản với giá trị ước tính khoảng một tỷ USD.

“Tôi không rõ có tên tội phạm mạng nào gây ra thiệt hại về tài chính với người Mỹ nhiều hơn Ngô”, O’Neill nói. “Cậu ta bán thông tin cá nhân của hơn 200 triệu người Mỹ và cho phép bất cứ ai cũng có thể mua với vài đồng bạc”.

Sự khởi đầu

Gia đình Hiếu có một cửa hàng thiết bị điện tử. Năm 12 tuổi, cậu được bố mẹ mua cho một chiếc máy tính. Khi 19 tuổi, cậu theo học tại New Zealand và lúc này đã là admin của một số diễn đàn hacker trên dark web.

Trong quá trình học, Hiếu phát hiện một lỗ hổng trong mạng máy tính của trường, làm lộ thông tin thẻ thanh toán. “Tôi liên hệ với kỹ thuật viên của trường để khắc phục lỗi, nhưng không ai quan tâm, nên tôi hack luôn cả hệ thống. Sau đó, tôi sử dụng lỗ hổng này để hack tiếp những website khác và lấy cắp được rất nhiều thông tin thẻ tín dụng”, Hiếu kể.

Cậu quyết định sử dụng dữ liệu có được để mua vé hòa nhạc, vé dự sự kiện… rồi sau đó bán lại trên trang đấu giá TradeMe ở New Zealand. Trường cuối cùng cũng phát hiện hành vi của Hiếu và báo cảnh sát. Visa của cậu không được gia hạn khi học kỳ đầu tiên kết thúc.

Hiếu trở lại học ở Việt Nam, nhưng phần lớn thời gian vẫn lang thang trên các diễn đàn tội phạm.

“Từ việc coi hack là trò vui, tôi chuyển sang hack vì lợi nhuận khi thấy mình có thể dễ dàng kiếm tiền từ việc đánh cắp dữ liệu khách hàng ra sao. Tôi kết giao với một vài người bạn trong các diễn đàn của thế giới ngầm và lên kế hoạch về một chiến dịch tội phạm mới”, Hiếu chia sẻ. “Các bạn tôi nói việc làm thẻ tín dụng và thông tin tài khoản ngân hàng rất nguy hiểm, nên tôi bắt đầu nghĩ về việc bán dữ liệu danh tính. Ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là thông tin thôi mà, có thể nó chẳng xấu vì không liên quan trực tiếp tới tài khoản ngân hàng. Nhưng tôi đã nhầm và số tiền tôi kiếm được quá nhanh khiến tôi mờ mắt”.

MicroBilt

Mục tiêu lớn đầu tiên của Hiếu là công ty báo cáo tín dụng MicroBilt ở New Jersey (Mỹ). “Tôi thâm nhập vào nền tảng của họ, đánh cắp cơ sở dữ liệu người dùng. Tôi hoạt động trong hệ thống đó suốt gần một năm mà không ai biết”, Hiếu kể.

Sau khi giành quyền truy cập MicroBilt, cậu lập website Superget, chuyên bán hồ sơ người dùng cá nhân. Khi khách hàng yêu cầu cần thông tin về một bang hay một nhóm người dùng cụ thể, cậu sẽ tìm kiếm dữ liệu một cách thủ công.

“Tôi cố thu thập nhiều hồ sơ một lúc, nhưng tốc độ Internet tại Việt Nam khi đó rất chậm, không thể tải xuống toàn bộ vì cơ sở dữ liệu quá lớn, nên ai cần gì thì thôi tìm thông tin đó trên hệ thống”, Hiếu cho biết.

Sau đó, cậu tìm ra cách sử dụng những máy chủ mạnh hơn ngay tại Mỹ để tự động thu thập lượng dữ liệu lớn từ hệ thống của MicroBilt và những hãng dữ liệu khác.

“Cơ sở dữ liệu của chúng tôi được cập nhật hàng ngày với thông tin về 99% người Mỹ, nhiều hơn bất cứ site nào khác trên Internet”, trang web của Hiếu quảng cáo. Mỗi thông tin, như số an sinh xã hội hay ngày sinh, được bán giá 3 USD.

Việc xâm nhập vào MicroBilt cuối cùng cũng bị phát hiện và công ty này đẩy Hiếu ra khỏi hệ thống. Tuy nhiên, cậu sớm quay trở lại nhờ một lỗ hổng khác.

Một trong những website của Hiếu, chuyên cung cấp dịch vụ đánh cắp danh tính. Ảnh: KrebsOnSecurity.
Một trong những website của Hiếu, chuyên cung cấp dịch vụ đánh cắp danh tính. Ảnh:KrebsOnSecurity.

Court Ventures và Experian

Trò chơi mèo vờn chuột với MicroBilt tiếp tục cho đến khi Hiếu tìm thấy nguồn dữ liệu người dùng hấp dẫn hơn: một công ty Mỹ có tên Court Ventures, chuyên lập hồ sơ công cộng từ tài liệu tòa án. Hiếu không quan tâm đến dữ liệu do Court Ventures thu thập, mà là thỏa thuận chia sẻ dữ liệu của nó với công ty môi giới dữ liệu là US Info Search – bên có khả năng tiếp cận nhiều hồ sơ người dùng nhạy cảm hơn.

Sử dụng tài liệu giả và một vài mánh khóe, Hiếu thuyết phục được Court Ventures tin rằng cậu là một nhà điều tra tư nhân ở Mỹ. “Ban đầu khi tôi đăng ký, họ yêu cầu một số tài liệu để xác thực, nên tôi sử dụng một vài kỹ năng để vượt qua vòng kiểm tra an ninh”, Hiếu cho hay.

Tháng 3/2012, Court Ventures được Experian – một trong những tổ chức tín dụng khách hàng lớn của Mỹ – mua lại. “Cơ sở dữ liệu được Experian kiểm soát và tôi trả cho Experian hàng nghìn USD mỗi tháng”, Hiếu kể.

O’Neill cho biết ông không rõ Experian có xem xét các tài khoản sáp nhập từ Court Ventures không, nhưng không khó nhìn ra điều bất thường ở tài khoản của Hiếu. Cậu ta thường trả tiền cho các yêu cầu dữ liệu khách hàng bằng hình thức chuyển khoản từ nhiều tài khoản ngân hàng khác nhau. Tuy nhiên, chúng đều là tài khoản mới lập và đa số ở Trung Quốc, Malaysia và Singapore.

Theo O’Neill, website của Hiếu thực hiện hàng chục nghìn lệnh truy vấn mỗi tháng. Ví dụ, hóa đơn đầu tiên mà Court Ventures gửi tới Hiếu vào tháng 12/2010 là cho 60.000 lượt truy vấn. Khi Experian mua lại công ty hai năm sau đó, dịch vụ của Hiếu đã thu hút hơn 1.400 khách hàng thường xuyên với 160.000 lệnh truy vấn hàng tháng.

Quan trọng hơn, Hiếu kiếm bộn tiền bởi mỗi lệnh truy vấn, Court Ventures thu của cậu 0,14 USD, nhưng cậu lại thu của khách hàng với giá 1 USD.

O’Neill và Mật vụ Mỹ cũng bắt đầu chú ý tới hoạt động của Hiếu và phát hiện một số email Hiếu gửi cho đồng phạm, hướng dẫn cách thanh toán tiền cho Experian bằng cách chuyển khoản từ các ngân hàng châu Á.

TLO

Làm việc với Cơ quan Mật vụ, Experian nhanh chóng xóa thông tin và đóng các tài khoản của Hiếu. Chớp cơ hội, Mật vụ Mỹ tìm cách liên lạc với Hiếu qua một trung gian ở Anh – một tên tội phạm mạng có tiếng, đã bị kết án và đồng ý hợp tác với cơ quan điều tra. Người này nói với Hiếu rằng chính anh ta đã chặn các tài khoản của Hiếu ở Experian vì bị cậu cản trở hoạt động kinh doanh dữ liệu của anh ta.

“Cậu đang giẫm chân lên cỏ của tôi nên tôi phải khóa cậu lại. Nhưng nếu chịu trả phần trăm cho tôi, cậu sẽ vẫn còn quyền truy cập”, người này nói. Dưới sự chỉ đạo của Mật vụ Mỹ và các nhà chức trách ở Anh, tên tội phạm yêu cầu gặp mặt để thỏa thuận trực tiếp. Nhưng Hiếu không cắn câu.

Thay vào đó, cậu chuyển hướng sang một kho dữ liệu khác. Tương tự cách tiếp cận Court Ventures, Hiếu thiết lập được tài khoản ở TLO, công ty môi giới chuyên bán quyền truy cập vào các thông tin nhạy cảm của hầu hết người Mỹ cho các cơ quan thực thi về luật tại Mỹ và một số ít chuyên gia – những người có thể chứng minh họ có lý do hợp pháp để tiếp cận dữ liệu như thế. Chỉ trong thời gian ngắn, Hiếu dùng dữ liệu của TLO để khôi phục lại dịch vụ bán danh tính.

Mờ mắt vì tiền

Năm 2012, Hiếu kiếm được hơn 3 triệu USD nhờ kinh doanh dữ liệu cũng như thoả thuận với ba cửa hàng tiếng Nga của tội phạm mạng. Cậu nói với cha mẹ rằng cậu kiếm tiền nhờ phát triển website cho các công ty, thậm chí sử dụng một phần tiền để trả nợ cho gia đình. Tuy nhiên, phần lớn được chi cho những chuyến du lịch, mua xe và nhiều thứ phù phiếm khác.

Khi TLO khóa tài khoản của Hiếu, Mật vụ Mỹ lại khai thác cơ hội cũ. Tên tội phạm ở Anh tiếp tục nói với Hiếu rằng anh ta đã đẩy cậu ra khỏi hệ thống của TLO và sẽ làm vậy cho tới khi cậu chịu gặp để thiết lập mối quan hệ hợp tác. Sau vài tháng trao đổi, cuối cùng Hiếu đồng ý hẹn người này ở Guam vì không nghĩ đây là cái bẫy mà các nhà điều tra Mỹ giăng ra.

“Tôi quá tuyệt vọng, muốn có một cơ sở dữ liệu ổn định, nên bị lòng tham che mờ mắt và hành động thiếu suy nghĩ. Nhiều người khuyên tôi đừng đi nhưng tôi nói với họ rằng tôi phải thử xem chuyện gì đang xảy ra”, Hiếu kể.

Ngay khi vừa bước chân ra khỏi máy bay ở Guam, Hiếu bị các đặc vụ Mỹ tiếp cận và bắt giữ. Một tháng sau, cậu mới được phép gọi điện về cho gia đình để giải thích về hoàn cảnh của mình. Cậu bị giam hai tháng ở Guam, sau đó bị đưa về New Jersey, nơi cậu thừa nhận đã thâm nhập vào hệ thống của MicroBilt và các hệ thống khác.

Mật vụ Mỹ gặp khó khăn trong việc xác định chính xác mức độ thiệt hại tài chính, nhưng ước tính dịch vụ của Hiếu giúp tội phạm mạng khai thác danh tính của người Mỹ để lừa đảo được số tiền khoảng 1,1 tỷ USD tại các ngân hàng và chuỗi cửa hàng bán lẻ ở Mỹ.

O’Neill cho biết, ông đã trao đổi với một số khách hàng của Hiếu. Những người này thừa nhận mua dữ liệu danh tính hiệu quả hơn nhiều so với mua thông tin thẻ thanh toán bị đánh cắp. Dữ liệu thẻ chỉ có thể dùng 1-2 lần trước khi bị vô hiệu hóa, trong khi dữ liệu danh tính có thể dùng đi dùng lại nhiều năm.

“Khi tôi điều hành dịch vụ, tôi không thực sự quan tâm đến hậu quả vì không biết khách hàng của mình là ai, cũng như không biết họ làm gì với những dữ liệu đó”, Hiếu nói. “Nhưng trong quá trình xét xử, toà án liên bang đã nhận khoảng 13.000 thư khiếu nại từ các nạn nhân, kể họ mất nhà, mất việc và không còn khả năng mua nhà hay duy trì nguồn tài chính chỉ vì tôi. Điều đó khiến thôi nhận ra mình là kẻ tồi tệ”.

Khi Hiếu ngồi tù ở Texas, một nhân viên ở đây đã kể cho cậu nghe chuyện về một người bạn của bà ấy. Người đó bị đánh cắp danh tính và sau đó mất mọi thứ. “Tôi không rõ người đó có phải một trong những nạn nhân của tôi hay không, nhưng câu chuyện khiến tôi thấy ân hận”, Hiếu thừa nhận.

Hieupc hy vọng một ngày nào đó có thể làm việc liên quan tới an ninh mạng, nhưng hiện chưa sẵn sàng và muốn dành thời gian cho gia đình. Về lâu dài, cậu mong có thể giúp những người trẻ tránh xa con đường tội phạm mạng.

Châu An (theo KrebsOnSecurity)
VNExpress

Hãy cứu những người này

HTML clipboard

Chó là một loài thú rất gần gũi với con người, được nhiều người coi như con cái hay một thành viên không thể thiếu của gia đình. Chính vì vậy, đang có hai người gốc Việt ở hai đầu Nam, Bắc California đang kêu gọi cộng đồng giúp đỡ. Một người đang tìm chó bị thất lạc, còn một người thì muốn chữa ung thư cho chó.

Ông Brian Trần và cô chó Jasmin. (Hình: Brian Trần cung cấp)

Ông ở Bắc California muốn giúp chữa ung thư cho chó

Người đang kêu gọi cộng đồng ủng hộ giúp chữa trị ung thư cho chó là ông Brian Trần, đang cư ngụ ở thành phố Oakland thuộc Bắc California.

Năm nay 53 tuổi, ông cho biết mình và vợ không có con, nên coi con chó Jasmin như con gái.

Trên trang GoFundMe kêu gọi giúp đỡ chữa trị ung thư cho Jasmin, ông kể hai vợ chồng nhận nuôi Jasmin từ một trại chó ở Woodland hồi năm 2010, và từ đó gia đình có nhiều niềm vui mới.

“Lần đầu gặp, Jasmin liếm tay chúng tôi, nhưng đang muốn nói điều gì đó, như là một con người, chứ không phải là chó. Khi ra xe, tôi mở cửa xe lấy chai nước cho nó uống thì nó nhảy vào xe và không chịu đi ra cho đến khi tôi hứa đưa nó về nhà,” ông Brian ghi.

Ông cho hay Jasmin như hiểu được tiếng người, vừa thân thiện không chỉ với con người, mà còn với các loài vật khác.

“Nó ngủ chung giường với vợ chồng tôi, thích xem truyền hình, nhất là các phim về mèo. Mỗi chiều, nó đều ngồi gần cửa trước để ‘đợi bố về,” ông cho biết.



Cô chó Jasmin đón Tết với mẹ của ông Brian Trần. (Hình: Brian Trần cung cấp)

Vì coi Jasmin như con gái, ông chọn Tháng Năm làm sinh nhật cho con chó này vì đây là lúc ông đưa nó về nhà và có một cô “con gái” mới

Theo ông Brian, Jasmin rất khỏe mạnh và ít khi nào ông thấy nó bị bệnh từ lúc nhận nuôi đến giờ.

Tuy vậy, đến ngày 24 Tháng Bảy năm nay, ông đi làm về thì thấy một khối u to như quả trứng trên vai trái của Jasmin và không biết tại sao khối u đó xuất hiện.

Hai vợ chồng ông thấy khối u đó ngày càng lớn rất nhanh, khiến họ phải tìm cách đưa Jasmin đi chữa trị càng sớm càng tốt vì không thể giải phẫu được nếu khối u quá lớn.

Gia đình ông liên lạc với các bác sĩ thú y, nhưng không có câu trả lời nhanh chóng. Sau khi phải đợi đến mấy tuần mới có thể đưa Jasmin đi xét nghiệm được, thì phải đợi thêm mấy ngày để lấy kết quả, rồi lại phải đưa Jasmin đi xét nghiệm thêm mấy lần nữa.

Ông Brian cho hay khối u trên vai Jasmin bây giờ to như một quả cam, khiến nó đi lại khó khăn. Jasmin là một con chó rất vui vẻ và năng động, nhưng bây giờ chỉ nằm yên một chỗ cả ngày.

“Mỗi lần nó muốn đi tiểu, tôi phải bồng ra ngoài, sau đó bồng vào nhà lại,” theo ông Brian.

Đến ngày 31 Tháng Tám, ông đưa Jasmin đến bệnh viện thú y Sage Campbell để chụp CT và phát hiện nó bị ung thư mô liên kết (sarcoma).

Nói với nhật báo Người Việt, ông cho biết gia đình đã bỏ ra rất nhiều tiền để đưa Jasmin đi xét nghiệm và đang gặp nhiều khó khăn về tiền bạc để đưa “con gái” đi chữa trị.

Vì vậy, ông mở một trang GoFundMe để kêu gọi cộng đồng và nhiều cư dân mạng giúp đỡ.

Ông cho hay nếu được xạ trị liệu, Jasmin có thể sống thêm được một năm nữa, và làm nhỏ khối u lại được, giúp nó dễ đi lại hơn. Nếu không được xạ trị liệu, Jasmin chỉ có thể sống thêm một tháng nữa.

Để giúp ông Brian Trần chữa trị cho Jasmin, xin vào trang web www.gofundme.com/f/please-save-jasmin.

Vợ ông Brian Trần đưa Jasmin đi mua sắm. (Hình: Brian Trần cung cấp)

Tìm chó thất lạc ở Little Saigon, Nam California

Người đang tìm chó thất lạc là anh Vincent Nguyễn, cư dân Westminster, nơi có Little Saigon ở Nam California.

Theo nhật báo The Orange County Register, thanh niên 21 tuổi để lạc con chó Brownie trong lúc cho nó đi tắm ở một tiệm gần nhà hôm 27 Tháng Bảy.

Từ đó đến nay, anh làm đủ mọi cách để tìm lại Brownie. Anh dán hơn 2,000 bảng thông báo trên bảng hiệu đường phố từ Long Beach đến Huntington Beach. Anh từng cắm trại ở công trình xây dựng trên xa lộ vì có người báo nhìn thấy chú chó ở đó. Ở những nơi khác mà người ta nói nhìn thấy Brownie, anh Vincent để lại vớ đẫm mồ hôi gần những tô nước với hy vọng “người bạn bốn chân” đánh hơi được rồi tìm đường về nhà.

Anh kể mình nhận nuôi Brownie hồi năm 2016 và bị mẹ phản đối, còn kêu đem trả. Tuy nhiên, sau đó, ai trong nhà anh cũng yêu quý con chó này.

Cô Kathy, bạn gái của anh Vincent, cho biết cô rất buồn khi Brownie thất lạc và giúp bạn trai tìm kiếm trong một tháng vừa qua.

Anh Vincent đã bỏ vài ngàn đô la để làm bảng “Tìm Chó Lạc” và mua máy bay điều khiển từ xa (drone) để quan sát những nơi Brownie có thể lang thang đến.

Bảng “Tìm Chó Lạc” của anh Vincent dán ở thành phố Westminster, Nam California.

Anh lần theo mọi manh mối, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được Brownie.

Cũng theo anh Vincent, có vài người gọi báo tìm thấy chó đi lạc, nhưng khi đến thì thấy đó là chó chihuahua, trong khi Brownie là chó lại giữa hai giống terrier và pitbull.

Anh làm việc cho một nhà hàng ở Garden Grove, được chủ nhà hàng thông cảm, cho nghỉ trọn Tháng Tám để đi tìm chú chó.

Ngoài các cách tìm kiếm nói trên, anh Vincent còn liên lạc với hơn 80 bác sĩ thú ý và đến hàng chục nơi nuôi giữ động vật để tìm Brownie, nhưng vẫn chưa tìm thấy.

Anh cho hay bây giờ phải đi học và đi làm lại, không còn nhiều thời gian tìm kiếm như trước, nhưng sẽ không bao giờ thôi hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm lại được chú chó.

Nếu phát hiện được Brownie, xin liên lạc anh Vincent Nguyễn qua số điện thoại (714) 989-0123. (Thiện Lê) [qd]

    Source: nternet

Pizza Quái Đản Chỉ Có Ở VN

Pizza bún đậu mắm tôm
sự kết hợp kỳ quái của ẩm thực đông tây

Souce: Internet
More Readings

Một nhà hàng nổi tiếng tại TP.HCM vừa đưa món pizza bún đậu mắm tôm vào thực đơn các món ăn. Sự kết hợp khó hiểu và chưa từng có giữa hai nền ẩm thực Việt Nam – Italy này đã nhanh chóng thu hút sự chú ý ngay khi công bố. Trên các diễn đàn ẩm thực, khá nhiều ý kiến bày tỏ sự bất ngờ, cũng không ít bình luận hoài nghi và tiêu cực.

https://photo-2-baomoi.zadn.vn/w700_r1/2019_03_07_119_29891395/3b0e04e4fba512fb4bb4.jpg

Món ăn có đế pizza nguyên bản nhưng topping lại là các thành phần thường thấy trong một suất bún đậu mắm tôm như đậu rán, lá tía tô, thịt lợn luộc… Món pizza bún đậu được phục vụ kèm một chén mắm tôm, thay vì tương ớt, tương cà như thông thường, để thực khách có thể chấm hoặc phết lên trước khi ăn.

Trên một diễn đàn mạng, bức ảnh về chiếc bánh pizza kiểu mới thu hút hơn 2.000 lượt like (thích) và hàng nghìn bình luận.

“Món ăn quái lạ gì thế này? Thật không hiểu nổi ý tưởng kết hợp pizza cùng mắm tôm sẽ cho ra hương vị thế nào đây?”, thành viên Lan Anh bất ngờ.

Tài khoản Linh Bui cũng bình luận: “Ý tưởng quá tệ. Không phải đặc sản nào kết hợp cũng ra món ngon”. Tài khoản Anton Đỗ cũng nêu ý kiến: “Sự độc đáo là điều tốt, nhưng làm sao khách Tây có thể chịu nổi mùi vị của mắm tôm?”.

Facebook Thuy Le lại lại bày tỏ mong muốn được thử món ăn mới lạ này: “Mau cho món này ra Hà Nội đi. Mình không chắc sẽ ngon nhưng rất muốn thử! Có lẽ ăn sẽ rất buồn cười!”.

Món pizza bún đậu mắm tôm này hiện được bán tại TP.HCM với giá 140.000 đồng/chiếc.

Phim DOWNLOAD ngay

Mail from Dương (D ………@Yahoo.com)
 
Càng ngày tôi càng khám phá được nhiều cái hay của trang Ok.ru.
Thử tìm phim The World Of Suzie Wong 1960 nhưng không nhớ rõ tên phim, tôi bèn tìm với tên tài tử đóng vai chính: William Holden, thế ra ra được hết tất cả phim Anh đóng.
 

Tôi chắc các Bạn nhớ những phim này:


The World Of Suzie Wong 1960

Link xem phim:

https://www.ok.ru/video/281006901923

 

Picnic 1955
Link xem phim:

https://www.ok.ru/video/280546904739

 

Love Is A Many Splendored Thing 1955
Link xem phim:

https://www.ok.ru/video/281006770851

Bạn có thể bookmark trang này trên Tablet, smarthphone xem rất tiện

 

TIP:

Cái web ok.ru này giống như Youtube, nhưng hay hơn vì nó không sợ đụng chạm phim bản quyền. close phim đang xem (X) góc trên bên phải, type vào search tên phim hay tên tài tử, sẽ có đủ mọi phim.
Hay vào trang dưới:
 

Doris Day

Diễn viên kiêm ca sĩ Doris Day tại New York năm 1946
Tưởng niệm thần tượng tóc vàng Doris Day

Một giọng ca mềm mại du dương, tinh tế rõ nét trong lối rải chữ. Một vẻ đẹp hồn nhiên tươi thắm nhờ một mái tóc xoăn và nụ cười tươi tắn. Gương mặt ấy giờ đây không còn nữa. Doris Day đã từ trần hôm 13/05/2019 tại nhà riêng ở Carmel by the Sea, bang California, hưởng thọ 97 tuổi.

Ngày Doris Day ra đi cũng vĩnh viễn khép lại trang sử huy hoàng của Hollywood những năm 1950-1960, giai đoạn cực thịnh của các hãng phim lớn (như Paramount, MGM hay là Warner Bros), thời của các tác phẩm nhạc kịch cũng như những bộ phim hồi hộp trinh thám. Doris Day thành công trong cả hai lãnh vực ca nhạc và điện ảnh, bà thuộc vào thành phần nghệ sĩ khá hiếm hoi có tới hai ngôi sao trên Đại lộ Danh vọng (Walk of Fame) với tư cách là ca sĩ kiêm diễn viên.

Vào năm 1956, Alfred Hitchcock đạo diễn bậc thầy chuyên làm phim gây hồi hộp (master of suspense) quay tác phẩm ‘‘Kẻ biết quá nhiều’’ (The man who knew too much 1956). Tác phẩm này được xem là tiêu biểu cho khả năng đóng phim và ca hát của Doris Day (1922-2019). Về diễn xuất, bà vào vai của một người đàn bà bình thường, nhưng hóa ra lại có đầy bản lĩnh và nghị lực phi thường vì muốn cứu đứa con trai bị bắt cóc.

Giới phê bình ghi nhận là trong số các ngôi sao màn bạc tóc vàng từng được tuyển chọn để đóng phim Hitchcock, Doris Day là người duy nhất thủ vai một bà mẹ phúc hậu đoan trang so với các đồng nghiệp khác (Kim Novak, Grace Kelly, Tippi Hedren, Janet Leigh, Eva Marie Saint….)

Về ca hát, bản nhạc Que Sera, Sera (của hai tác giả Jay Livingston và Ray Evans) giúp cho Doris Day đoạt giải Oscar dành cho ca khúc hay nhất vào năm 1957. Bản nhạc này từng được tác giả Phạm Duy chuyển ngữ thành bài hát ‘‘Biết ra sao ngày sau’’ từng ăn khách trước năm 1975 qua giọng ca Thanh Lan.

Trước khi thành danh trong cả hai lãnh vực ca nhạc và điện ảnh, Doris Day (tên thật là Doris Mary Ann Kappelhoff) sinh cùng năm với Judy Garland, lại không nuôi mộng làm ca sĩ hay diễn viên, cho dù bà xuất thân từ một gia đình nghệ sĩ, bố là giáo sư âm nhạc người Mỹ gốc Đức. Từ thuở thiếu thời, bà chỉ đam mê với nghệ thuật múa. Thế nhưng vào năm 16 tuổi, bà bị chấn thương nghiêm trọng do tai nạn xe hơi. Nằm liệt giường ở nhà trong vòng một năm, bà vẫn thường nghe các chương trình ca nhạc trên đài phát thanh. Cũng từ đó mà bà học được cách phát âm tròn vành chắc nhịp và lối rải chữ tinh tế theo độ dài của từng nốt nhạc, vốn là sở trường độc đáo của Ella Fitzgerald, từng được mệnh danh là ‘‘Đệ nhất phu nhân’’ của làng nhạc jazz (First Lady of Jazz).

Vào nghề ca hát từ đầu những năm 1940, Doris Day thành danh trong làng nhạc trong thời kỳ hậu chiến (sau Đệ Nhị Thế Chiến). Bà xuất hiện lần đầu tiên trên màn ảnh lớn vào năm 1947 trong bộ phim ‘‘Romance on the High Seas’’ của đạo diễn Michael Curtiz với ca khúc nổi tiếng ‘‘It’s Magic’’. Ngay từ đầu, sở trường ca hát tạo cơ hội cho Doris Day đóng những bộ phim tuy có lúc không hẳn thuần chất là nhạc kịch (như The Wizard of Oz hay là An American in Paris) nhưng vẫn có những tiết mục ca nhạc làm điểm nhấn ngoạn mục.

Hầu hết những ca khúc mà Doris Day ghi âm cho các bộ phim đều thành công trên thị trường. Riêng nhạc phẩm Secret Love (Tình yêu thầm kín) của hai tác giả Sammy Fain và Paul Francis Webster, ca khúc chủ đề của bộ phim cao bồi Calamity Jane (tựa tiếng Pháp là La Blonde du Far-West / Cô gái tóc vàng miền Viễn Tây 1953) sau khi đoạt giải Oscar dành cho ca khúc hay nhất năm 1954, đã được cộng đồng LGBT chọn làm biểu tượng của họ, cũng như ca khúc ‘‘Over the Rainbow’’ của Judy Garland đã cho ra đời vào tháng 6 năm 1969 (tức cách đây đúng nửa thế kỷ) phong trào đòi quyền bình đẳng của giới gay nói riêng, cộng đồng LGBT nói chung với màu cờ mang biểu tượng cầu vồng.

Từ đầu những năm 1960 trở đi, Doris Day chủ yếu đóng phim hài với nhiều bạn diễn lẫy lừng trong đó có David Niven hay Cary Grant, nhưng quan trọng nhất vẫn là nam tài tử Rock Hudson (tiêu biểu qua các bộ phim như Pillow Talk 1959, Lover come back 1961 hay là Send me no flowers 1964). Có một thời gian, cặp diễn viên này ngự trị các rạp xinê, phim của họ rất ăn khách và trên màn ảnh họ lúc nào cũng có vẻ rất ăn ý khi đóng phim với nhau.

Cũng trong giai đoạn này mà Doris Day xây dựng hình ảnh của một ngôi sao sáng chói nhưng vẫn dễ gần gũi, thân thiện như ‘‘cô láng giềng’’. Tuy nhiên, hình ảnh ấy cũng bị cho là quá ‘‘trơn tru’’, thiếu cá tính, Doris Day có vẻ đẹp rực rỡ của những phụ nữ tóc vàng, nhưng không bao giờ bà có hành vi hay tuyên bố gây tai tiếng. Có lẽ cũng vì muốn duy trì hình ảnh ấy mà Doris Day đã từ chối một vai diễn quan trọng nhất trong đời : vai của Mrs Robinson có mối tình ‘‘vụng trộm’’ với cậu sinh viên vừa tốt nghiệp Dustin Hoffman trong bộ phim ‘‘The Graduate’’ (Le Lauréat), từng đoạt giải Oscar vào năm 1968.

Đang trên đà thành công, Doris Day lại phát hiện rằng bà bị sạt nghiệp sau cái chết đột ngột của người chồng thứ ba (ông Martin Melcher). Lúc còn sống, ông đầu tư làm ăn thất bại nhưng không cho vợ con hay biết, ông cũng không nộp thuế thu nhập dù là nhà quản lý chính thức, do vậy Doris Day vào năm 45 tuổi lại lâm vào cảnh nợ nần chồng chất. Bà buộc phải đóng phim truyền hình nhiều tập ‘‘The Doris Day Show’’ từ năm 1968 đến năm 1973, cho dù bà chưa bao giờ ký hợp đồng với các đài truyền hình, rốt cuộc bao nhiêu tiền thù lao cũng chỉ để trả nợ.

Sau thời kỳ khó khăn này, Doris Day quyết định giải nghệ. Bà lui về sống ẩn dật tại thị trấn Carmel by the Sea, bang California. Vào năm 1975, bà cho phát hành quyển hồi ký cho thấy sự nghiệp và cuộc đời của bà không phải là một dòng sông phẳng lặng êm ả như người ta thường nói. Từ năm 1978 trở đi, bà dành trọn thời gian cho Quỹ bảo vệ thú vật The Doris Day Animal Foundation, do chính bà sáng lập. Bà nhận được hai giải Thành tựu trọn đời nhân kỳ trao giải Golden Globe (1998) rồi đến giải Oscar (2008).

Tên tuổi của Doris Day chỉ được nhắc đến trở lại vào năm 2011, khi tuyển tập chọn lọc của bà ‘‘My Heart’’ đột ngột lọt vào Top Ten thị trường Anh quốc, đĩa hát này chủ yếu bao gồm những bài hát từng được Doris Day ghi âm vào những năm 1980. Thế nhưng khi được hỏi về sự thành công hơi ‘‘muộn màng’’, bà chỉ mĩm cười cho rằng đó chỉ là những bọt biển chợt tan, không thể nào làm ‘‘vẩn đục’’ tâm hồn nay đã bình an.

Các bạn muốn xem những phim của Doris Day, xem link bên dưới:

Do Not Disturb 1965
https://www.ok.ru/video/331028433571

Ghi Chú: bên phải, bạn thấy những phim khác của Doris Day, chỉ cần click vào đó
 

The man who knew too much 1956
https://www.ok.ru/video/28563409599

Romance on the High Seas
https://www.ok.ru/video/321196329635

An American in Paris
https://www.ok.ru/video/39051397698
https://123movies.dj/stream/an-american-in-paris/12930/

Calamity Jane La Blonde du Far-West

 

OK.RU

Развлекательная социальная сеть – общение с друзьями, фото и видео, фильмы и сериалы, музыка, игры, группы по ин…

 

Pillow Talk 1959
https://www.ok.ru/video/272178088611

Lover come back 1961
https://www.ok.ru/video/376562256567

The Tunnel Of Love 1958
https://www.ok.ru/video/328759642787

Send me no flowers 1964
https://openload.co/f/LLWRJ1fP8so

The Graduate’’ (Le Lauréat)
https://www.ok.ru/video/778094905857


Note:
Trang https://www.ok.ru nó như YouTube,
chứa rất nhiều phim, bạn chỉ cần type tên phim muốn xem, là có
 

Mail From Dương (D………Yahoo.com)

người sponsor phải bồi hoàn tiền trợ cấp cho chính phủ

USA Today có tin TT Trump đang dự tính bắt những ai sponsor gia đình hay thân 

mà người được sponsor đi xin tiền trợ cấp như Welfare, Medicare, v.v… thì người 
sponsor phải bồi hoàn tiền trợ cấp cho chính phủ. Nếu sắc lệnh này được thi hành 
thì khối gia đình VN bị cháy túi vì nhiều người được sponsor đã xin trợ cấp của 
chính phủ sau mấy tháng qua Mỹ. Tôi còn nghe kể văn phòng luật sư hay dịch vụ 
xin trợ cấp xã hội bày kế cho người ta ra Social Security Office khai rằng người
sponsor bạc đãi mình nên phải dọn ra ở riêng bây giờ cần trợ cấp, và thường thì
họ được trợ giúp.

E-mail from Bình (B…….@Gmail.com)


More reading

Đậu hũ thối, đặc sản không thể bỏ qua của Đài Bắc

BBC

Tôi đang định đi băng qua con phố ở khu quận Tín Nghĩa (Xinyi District) cao cấp của Đài Bắc thì có một mùi thối nồng nặc xộc lên mặt.

Vậy là tôi biết mình đã tới gần Độc Xú Chi Gia (Dai’s House of Stinky Tofu), một trong những tiệm ăn nổi tiếng nhất bán món đậu hũ thối, món ăn nặng mùi nhất thành phố.

Trong suốt gần 30 năm, bà Ngô Hứa Bích Anh (Wu Hsu Pi-ying), nay đã ngoài 70 tuổi, kinh doanh nhà hàng gia đình tại Dai’s, dùng một quá trình lên men bí mật gia truyền do cha mẹ bà để lại để chế biến ra 10 loại đậu hũ thối khác nhau. Đây là món ăn được người Đài Loan rất ưa thích, chứa đầy vi khuẩn sống.

Thường được coi là món ăn vặt truyền thống ở Đài Loan, đậu hũ thối rất nặng mùi. Nó bốc lên mùi thối như kiểu sữa thiu lẫn với bắp cải thối.

Dù yêu thích hay kinh tởm nó, thì mọi người đều phải công nhận là thứ món ăn ngấm đầy gia vị được cắt mỏng thành từng miếng này có hương vị cực kỳ độc đáo, rất riêng, và nó đã trở thành biểu tượng của ẩm thực đường phố ở Đài Loan.

Bên trong nhà hàng, tôi thấy có bốn vị sư đang nhấm nháp những xiên đậu hũ tại một cái bàn. Những ký tự tiếng Trung được viết theo phong cách thư pháp giải thích rằng đậu hũ thối có lợi cho sức khoẻ ra sao, trong lúc các hình ảnh về món này được gắn trên tường, minh hoạ việc nó được chế biến dưới nhiều cách khác nhau, như rán giòn, hấp hoặc nấu với nước dùng cay, với mức giá từ 20 đến 100 Đài tệ (từ 0,50 đến 2,5 bảng Anh).

Nhận thấy vẻ ngại ngần của tôi, một phụ nữ mảnh dẻ, nói năng nhẹ nhàng mặc chiếc áo khoác đỏ từ buồng lên men phía sau nhà hàng bước ra và tiến tới gần chỗ tôi ngồi. Căn buồng đó là nơi bà làm việc cùng con trai và con dâu.

“Chúng tôi mở cửa hoạt động đã 30 năm,” bà mỉm cười nói. “Chưa có thực khách nào từng vứt bỏ [không ăn món đậu hũ thối của tôi].”

‘Chưa thực khách nào từng vứt bỏ’

Hơi hơi yên tâm một tí, nhưng tôi vẫn không thể không nghĩ tới người dẫn chương trình truyền hình Mỹ Andrew Zimern, người đã đi khắp nơi trên thế giới để thử những món ăn lạ lùng nhất, kinh dị nhất trong show của ông, Những Món Ăn Kỳ Dị.

Sau khi vào Dai’s để gọi món bánh kẹp hamburger dạ dày bò kèm bánh đậu hũ thối chiên giòn, Zimern đã nhổ thứ đồ ăn này ra và nói, “Tôi không thể ăn nổi… thực sự là vô cùng kinh tởm.”

Randy MulyantoChọn món canh đậu hũ thối málà (cay) nấu với nấm, hạt tiêu và ớt, tôi từ từ xúc một thìa thứ nước canh béo mỡ, hôi xộc đưa lên miệng.

Khi bỏ đường, sữa vào cà phê là không đúng

Cách uống vodka đúng điệu kiểu Nga

Thứ ‘nước thần’ giải say rượu ở Thổ Nhĩ Kỳ

Thiên hạ đồn rằng món đậu hũ thối tình cờ được tạo ra tại Trung Quốc hàng trăm năm trước. Một người bán hàng mở chỗ đậu hũ sau vài ngày ế hàng và phát hiện ra là thứ hỗn hợp đậu vón và nước đậu của mình đã bắt đầu lên men.

Người này bạo gan nếm thử thứ vật phẩm thối hoắc, mốc xanh, và nhận ra nó khá đậm đà.

Ông nhanh chóng đem bán món thực phẩm đã lên men, và đậu hũ thối trở nên phổ biến tới mức Từ Hi Thái Hậu đã đưa nó vào danh sách các món ăn dọn lên phục vụ trong hoàng cung Nhà Thanh.

Món này đến Đài Loan trong thời Nội Chiến Trung Hoa, khi chừng hai triệu người đi theo lãnh tụ Quốc dân đảng Tưởng Giới Thạch hồi 1949. Đó là lúc ông chạy ra hòn đảo này sau khi bị chính quyền Cộng sản của Mao Trạch Đông đánh bại.

Theo Cathy Erway, tác giả cuốn Thức Ăn Đài Loan: Những Công Thức Nấu Ăn Từ Hòn Đảo Xinh Đẹp, món đậu hũ thối nay được chế biến dưới nhiều hình thức ở châu Á, nhưng không nơi nào nó được yêu thích như ở Đài Loan, nơi mà những người bán hàng rong đem nó rán giòn, ngâm muối và bỏ thêm các loại hương vị khác trên các xe đẩy bán ngoài trời tại những khu chợ đêm.

“Để hút khách tới quầy hàng mình, họ nghĩ ra nhiều ý tưởng rất hay,” Erway nói. “Đó là thứ thực sự sẽ nổi bật giữa đám đông.”

Randy MulyantoNgày nay, đậu hũ thối chủ yếu vẫn là một thứ món ăn đường phố trên khắp Đài Loan, nơi nó đồng nghĩa với những khu chợ đêm ngoài trời của nước này, cũng giống như món mì bò vậy.Khi tới một trong những khu chợ ngoài trời lớn nhất, nổi tiếng nhất của Đài Bắc, Chợ đêm Sĩ Lâm (Shilin Night Market), tôi nhìn thấy (và ngửi thấy) những quầy hàng phục vụ món này dưới dạng nướng, om, hấp, xiên que và rán giòn, ăn kèm với dưa muối.

Ở phía đông của Vườn thú Đài Bắc, Phố cổ Thâm Khanh (Shenkeng Old Street) là cả một đoạn phố chuyên về món này, nơi mà những người bán hàng rong bán nó trong những chiếc hộp, luộc trong nước canh cay và thậm chí còn cho vào làm hương vị cho món kem lạnh.

Một số nhà hàng phục vụ món đậu hũ thối với tiết vịt, hoặc dọn làm món ăn vặt nhấm nháp bên cạnh các món chính. Dai’s là một trong số ít các nhà hàng đặc biệt chế biến thứ thực phẩm nặng mùi này thành món ăn chính, trọng tâm trong thực đơn.

Trong những năm gần đây, Dai’s đã trở thành một dạng thánh địa cho những người yêu thích món đậu hũ thối sành ăn. Bên cạnh những phần đậu hũ nướng vỉ, nướng xiên và tẩm đầy gia vị có ở khắp các chợ đêm Đài Bắc, bà Ngô còn có một món ‘độc’, là món đậu hũ thối nguội, để nguyên không nấu, rắc bột vụn giòn vị rong biển, hành lá và rưới xốt nâu.

Với thứ món ăn mà càng nặng mùi lại càng được đánh giá là ngon này, mỗi món trong thực đơn của bà Ngô đều đi kèm với ‘điểm thối’, đánh hạng từ món canh kiểu Tứ Xuyên bạn-nhớ-bịt-mũi-lại (10), cho tới miếng đậu hũ thối cắt lát chiên giòn ăn kèm bắp cải muối (12), đến món đậu hũ thối thái mỏng ăn nguội, không nấu mà bà và gia đình sáng tạo ra công thức (13).

‘Tôi không thích nếu nó thối không đủ cữ’

Tuy nhiên, không gì có thể so sánh với mùi vị phát buồn nôn như món pa-tê đậu hũ thối của bà Ngô (15), một thứ béo béo, nhớt nhớt màu xám, được lên men lâu tới mức phân huỷ.

Thứ này giàu protein tới mức thay vì đem phục vụ thực khách thì bà Ngô chỉ bán nó để làm dầu bôi cho da trơn mịn, săn chắc.

“Tôi thực sự rất thích ăn món đậu hũ thối kể từ khi còn bé tí,” bà Ngô ngồi đối diện tôi qua cái bàn, nói. “Nhưng mà tôi không thích nếu như nó thối không đủ cữ.”

AlamyLớn lên tại Đài Bắc, bà Ngô nhớ là cha mẹ bà làm món đậu hũ thối ở nhà rồi đem bán trên phố.

Là người có võ thuật tốt, bà Ngô rời Đài Loan đi vòng quanh thế giới trong nhiều năm trong một đoàn biểu diễn võ kung fu. Cuối cùng, bà trở về Đài Bắc và dùng công thức chế biến món đậu hũ thối gia truyền bí mật đã có từ 60 năm để mở nhà hàng Dai’s (đặt tên theo tên của người cha dượng của bà) vào năm 1989.

Ngày nay, Dai’s vẫn là một quán ăn do gia đình quản lý; con trai và con dâu giúp bà Ngô chuẩn bị các món và phục vụ khách hàng, còn em trai bà giúp ép đậu hũ.

Tất nhiên, đương nhiên là khối óc và trái tim của nhà hàng chính là bà Ngô, người duy trì công thức nấu ăn gia truyền và tự tay làm ra mỗi mẻ đậu hũ thối đặc biệt của mình.

Giống như mọi món ăn lên men khác, đậu hũ thối cần thời gian.

Sau khi nhận được mẻ đậu hũ ép từ em trai, bà Ngô sẽ bỏ những lát đậu hũ mỏng vào một loạt các chum trong phòng sau chật chội của nhà hàng, mỗi chum chứa các loại nước muối ngâm rau củ và rau thơm khác nhau, để từ từ lên men trong nhiệt độ phòng trong hai năm.

Giống như một miếng xốp, đậu hũ từ từ hấp thụ hỗn hợp màu xanh sẫm trong thời gian có thể kéo dài tới hai tuần. Càng để lâu, nó càng hấp thụ nhiều, và càng mềm xốp hơn, nặng mùi hơn.

Randy MulyantoHầu hết những người sành sỏi món đậu hũ thối đều cho rằng nếu dạ dày bạn chịu được mùi kinh khủng này, thì khi ăn vào bạn sẽ thấy vị nó ngon hơn nhiều so với mùi vị của nó, không khác gì nếu so sánh với món pho-mát lên men nặng mùi.

Tuy nhiên, với bà Ngô và nhiều người Đài Loan thì điều ‘nặng ký’ nhất là món này có rất nhiều tác dụng tốt cho sức khoẻ, mà theo bà là trong đó có việc giúp nhuận tràng và chữa cảm.

Không chỉ có vậy: theo một số nghiên cứu gần đây, ăn món đậu hũ thối cũng giúp ngăn ngừa loãng xương, giảm nguy cơ mắc ung thư tiền liệt tuyến, ung thư vú, và giảm cholesterol.

“Mọi người trên cả nước tới đây ăn món đậu hũ thối,” bà Ngô nói. “Nhưng giá như họ biết được có những thứ tốt như thế trong món đậu hũ của tôi thì hay, nó có thể giúp đuổi bệnh cho họ.”

Bà Ngô bỗng thoắt biến mất vào phòng lên men rồi đi ra với một lọ pa-tê đậu hũ thối giàu dinh dưỡng trên tay.

Những bong bóng nhỏ xíu nổi lên trên bề mặt thứ hỗn hợp nhiều bọt màu xanh. Nghiêng cái lọ xuống một cái đĩa nhỏ, bà Ngô xúc ra thứ pa-tê đặc và bảo tôi lấy một ít xoa lên tay cho da mềm mịn, săn chắc. Bà khoét một miếng cho lên ngón trỏ phải của tôi rồi bảo tôi bôi lên lòng tay trái. Thật ngạc nhiên, da tay tôi lập tức có cảm giác mềm trơn hơn hẳn, nhưng ngay cả sau khi đã rửa đi tám lần, mùi đặc trưng của món đậu hũ thối cô đặc này vẫn còn vương vất tới hơn bảy giờ đồng hồ sau.

Hoá ra là bất chấp hương vị xì dầu dùng để chấm và vị tiêu hơi cay cay, món canh đậu hũ thối málà mà tôi gọi khi ăn vào rất êm; mùi của nó thì kinh hơn nhiều so với vị. Đậu hũ thực sự tôn hẳn vị tươi của nấm và ớt lên, còn nước dùng thì rất dịu nếu đem so với độ đậm đà của đậu hũ.

Tôi đã thích nó tới mức chọn tăng thêm ba điểm trong thang phân hạng độ thối: gọi món đậu hũ thối thái lát ăn nguội, không nấu.

Thứ thực phẩm nguyên chất này rất nặng mùi; tôi suýt oẹ trước khi cắn một miếng vào cái thứ ẩm ẩm trông giống như món thạch này.

Ấy vậy nhưng cũng giống như món canh đậu hũ thối, nếu bạn chịu được mùi để nếm thử, thì món đậu hũ thối để nguyên không nấu thật ra rất dễ chịu, và nó khiến ta liên tưởng tới món pho-mát kem đã tới độ.

Bà Ngô nay không còn làm việc hàng ngày tại ngôi đền thần thánh của món đậu hũ thối mà bà đã gây dựng nên, mà trao lại cho con trai cai quản hầu hết các hoạt động của nhà hàng, cùng công thức bí mật gia truyền.

Cũng giống như cha mẹ bà đã truyền lại bí kíp cho bà, bà Ngô hy vọng là con trai bà sẽ giữ gìn truyền thống gia đình dài lâu.

Tôi cảm ơn bà Ngô và bước ra khỏi nhà hàng Dai’s, đi vào buổi đêm trong trẻo của Đài Bắc, đưa tay lên mũi ngửi hương vị của món đậu hũ thối một lần nữa.

 


More reading

Thị trưởng Trương Minh Ẩn – Chia sẻ và giúp đỡ

Baotreonline.com

Như đã đưa tin trên số báo trước, Tiến Sĩ Trương Minh Ẩn, 70 tuổi, vừa trở thành người gốc Việt đầu tiên đắc cử vào chức vụ Thị Trưởng tại Texas. Trong vai trò tân thị trưởng thành phố Haltom trực thuộc Hạt Tarrant, TX, Thị Trưởng Trương minh Ẩn đã dành cho Trẻ cuộc phỏng vấn đặc biệt trên số báo hôm nay. Xin mời quý độc giả cùng theo dõi.

truong-minh-an3

Đinh Yên Thảo (DYT): – Xin chúc mừng Tiến Sĩ Trương Minh Ẩn vừa trở thành tân thị trưởng thành phố Haltom, Texas. Cảm xúc trong những giây phút đầu tiên khi ông nghe tin được đắc cử vào chức vụ thị trưởng là như thế nào? Lúc đó ông ở đâu và với ai?

 

Thị trưởng Trương Minh Ẩn (TT TMA): – Cuộc bầu cử chấm dứt lúc 7 giờ chiều ngày Thứ Bảy 4 Tháng 5 thì gia đình chúng tôi và một vài bạn bè đến nhà một ứng cử viên hội đồng thành phố khác để có buổi tiệc nho nhỏ chờ kết quả. Mọi người hồi hộp chờ đợi và đến 7:30 tối thì có kết quả bầu cử sớm, tôi thấy kết quả rất khả quan khi các đối thủ của tôi chỉ có khoảng 20% phiếu còn tôi được khoảng 60%, có phần trăm thắng cao. Khoảng đâu 11:20 khuya có kết quả cuối cùng thì tôi nhảy lên, “Mình thắng rồi, người thị trưởng đầu tiên (tại Texas) của Việt Nam”. Ðó là những giây phút rất phấn khích trong cuộc đời tôi vì tôi không nghĩ một người tị nạn sang đây mà trở thành thị trưởng một thành phố, là chuyện rất hy hữu. Ðây là chiến thắng rất vẻ vang cho riêng tôi và cộng đồng người Việt tại đây. Tôi đã nhận rất nhiều lời cảm ơn và chúc mừng của đồng hương, người bản xứ từ khắp mọi nơi.

truong-minh-an4
Bích chương vận động bầu cử của ông Trương Minh Ẩn

ĐYT: – Vâng đúng vậy thưa ông, sau California thì đây là tiểu bang thứ nhì có một người gốc Việt đắc cử vào chức vụ thị trưởng. Các số liệu cho thấy có khoảng 4%, tức dưới hai ngàn người Việt hiện cư ngụ tại Haltom, ông nhận được bao nhiêu lá phiếu của cử tri gốc Việt?

TT TMA: – Dân số ở đây có gần 50 ngàn người nhưng số người đi bầu chỉ có khoảng 4%. Tôi được đâu khoảng 1,100 phiếu, gần 60% phiếu, còn bên kia mỗi người được hơn 300 phiếu. Lần này có khoảng gần 300 người Việt Nam bỏ phiếu cho tôi, đó là chuyện lạ vì xưa nay không có đến 50 người Việt đi bỏ phiếu. Thường khi tranh cử mà có ba người thì dễ có runoff, tức bỏ phiếu lần hai (nếu tỉ lệ không quá bán), trong khi hai đối thủ  của tôi là hai người Mỹ trắng cũng có tiếng trong vùng và cha mẹ họ cũng là những người đã ở đây rất lâu nhưng với sức mạnh của cộng đồng Việt Nam thì tôi đã thắng vẻ vang,  không bị runoff.

ĐYT: – Khi ông tranh cử thì điều khó khăn nhất là gì? Vấn đề tài chánh thì sao thưa ông?

TT TMA: – Ðiều khó khăn nhất là làm sao cử tri tin tưởng điều mình hứa hẹn để bầu cho mình, đó là điều quan trọng nhất. Vấn đề tài chánh thì đồng hương mình là số một, có người đã tặng tôi tấm ngân phiếu mười ngàn đô, có người năm ngàn đô, hai ngàn đô nên vấn đề tài chánh không phải là vấn đề trở ngại.

truong-minh-an
Thiếu úy Trương Minh Ẩn tại Pleiku năm 1972

ĐYT: – Khác với giới trẻ gốc Việt tham gia vào dòng chính Hoa Kỳ, ông thuộc thế hệ người Việt tị nạn thứ nhất và ra tranh cử ở tuổi 70 nhưng vẫn thắng cử rất vẻ vang. Điều gì đã dẫn ông đến quyết định này?

TT TMA: – Cũng may mắn là sức khoẻ tôi còn tốt do đó khi ra tranh cử thì tuổi tác không phải quan trọng mà cái chính ở tinh thần phục vụ. Nhưng tôi cũng nói điều này cho thế hệ thứ hai chứ thế hệ thứ nhất như tôi mà bây giờ nghĩ sẽ ra tranh cử, làm lại từ đầu thì chuyện đó không có đâu anh. Tôi ra tranh cử để cha mẹ khuyến khích con cháu và các thế hệ thứ hai, thứ ba nhìn đến mà đi theo.

ĐYT: – Theo ông nghĩ thì tại sao cộng đồng chúng ta cần có những dân biểu hay thị trưởng gốc Việt như ông ?

TT TMA: – Ðối với tôi thì cái quyền lợi ngay tại chỗ có người không thấy nhưng với quyền lợi chung thì rất là quan trọng. Chẳng hạn như chuyện trong thành phố này, có một cột điện trong khu gia cư chính phủ mà người Việt Nam ở rất là đông bị hư, bị tắt từ vài tháng nay nhưng không ai lo hết, chỉ đến khi gọi tôi một tiếng thì một giờ đồng hồ sau điện sáng lại. Hay anh gặp trở ngại với một văn phòng nào đó trong thành phố và cần sự giúp đỡ thì tôi có thể mời người sếp của văn phòng đó đến gặp anh để nói chuyện và tôi cũng muốn nghe câu chuyện xảy ra thế nào. Ðó là điều tôi đã từng thực hiện rồi chứ cũng không phải là ví dụ. Nó là cái lợi trước mắt khi có người của mình làm lớn trong thành phố.

truong-minh-an1
Trương Minh Ẩn tại trại tỵ nan 1975

ĐYT: – Quả đúng như vậy vì những vị dân cử trong các cấp chính quyền địa phương là những người can dự trực tiếp đến đời sống thường ngày của chúng ta. Nhưng tại khu vực Dallas Fort-Worth đông đúc hàng trăm ngàn người gốc Việt mà ngay lúc này chỉ có mình ông vừa đắc cử, ông nghĩ tại sao?

TT TMA: – Chúng ta không có nhiều những vị dân cử vì hồi nào đến giờ có con cái thì ông bà, cha mẹ đều muốn con cháu đi học bác sĩ, luật sư hay kỹ sư để dễ kiếm tiền. Người Mỹ khi vào phục vụ họ không nghĩ đến tiền. Thường thì người giàu mới ra tranh cử nghị viên hay thị trưởng vì tiền lương rất ít nhưng quyền hạn rất nhiều. Hệ thống của Mỹ là giàu để được quyền còn người Việt thì nghĩ tìm quyền để được giàu, hai cái khác nhau. Do đó có người khi tôi đề nghị tham gia vào các ban phục vụ trong hội đồng thành phố thì thường hỏi “được trả bao nhiêu tiền” hay “không trả tiền tôi không làm”. Người Việt mình làm gì cũng thường bỏ lên cán cân nặng nhẹ về tiền bạc và lợi lộc nên không tham gia nhiều như các sắc dân khác.

ĐYT: – Cũng có một số người gốc Việt đó đây từng đắc cử vào các cấp chính quyền địa phương đến liên bang nhưng dường như không giữ được các vị trí này lâu dài hay thăng tiến cao hơn. Ông nghĩ tại sao?

TT TMA: – Kể chuyện của tôi đi. Năm tôi thắng cử nghị viên thành phố có tỉ lệ là 75%, rất là cao. Sau đó có bất cứ sự kiện nào tôi cũng đều tham dự hay có người gặp trở ngại gì đó mà gọi điện thoại thì tôi giúp liền, chính vì đó mà miệng đồn miệng và là những lá phiếu tương lai để giữ chức vụ của mình. Khi mình đắc cử rồi thì ngày làm việc nào của mình cũng xem như cuộc vận động cho cuộc tái tranh cử tương lai, cho người dân thấy rằng người này đúng là người đại diện của họ, không phải đại diện chỉ bằng cái tên mà bằng hành động và sự giúp đỡ.

truong-minh-an5
Cảnh sát Trương Minh Ẩn và vợ

ĐYT: – Từng là cảnh sát, thám tử rồi thị trưởng hiện nay, hy vọng ông sẽ giải quyết được xu hướng tội phạm nhắm vào cộng đồng người Việt hay Á Châu nói chung hiện nay. Ông có thể nói qua vấn đề tội phạm trong cộng đồng Việt Nam như thế nào và thái độ chấp hành luật pháp của người gốc Việt ra sao, có gì cần lưu tâm?

TT TMA: – Tôi từng làm cảnh sát 32 năm, 5 năm làm cảnh sát Fort Worth, sau đó làm cảnh sát điều tra về du đãng, ma túy, điều tra các vụ án mạng lớn, tôi cũng từng đi giúp đỡ đại hội Thánh Mẫu Missouri đúng mười năm cho đến khi bắt hết bọn tội phạm nên nói về vấn đề tội phạm gốc Việt thì có thể nói hoài không hết, tôi chỉ nói sơ thôi. Việc này theo từng thế hệ, từng thời gian. Thời gian đầu mới sang thì có những đứa trẻ nghĩ mình là ông trời nên coi thường luật lệ, vô băng đảng, cướp bóc đồng hương. Ðến giai đoạn hai thì đỡ hơn vì mọi người ý thức được chuyện mình phạm tội thì sẽ bị ở tù. Từ sau năm 2000 thì vấn đề tội phạm bạo lực chuyển sang chuyện làm thẻ tín dụng giả hay ăn cắp ID người khác để làm thẻ tín dụng gạt tiền, tức dạng “white collar crime”. Cũng có một số người giàu lên vì trồng cần sa, sau này dời về bên Georgia vì bên đó rừng nhiều, có khu vực cảnh sát ít lui tới. Ðối với người Việt Nam nói chung thì họ rất tôn trọng luật pháp nhưng nhiều người vẫn còn cất giữ tiền vàng trong nhà, thích đeo nhiều vòng vàng, mang túi xách bốn, năm ngàn, để nhiều tiền mặt trong bóp nên là mục tiêu cho tội phạm nhắm vào. Những việc này tôi rất thường nhắc nhở trên các chương trình phát thanh.

ĐYT: – Được biết ông là một cựu phi công chiến đấu cơ của quân lực VNCH, con đường một cựu sĩ quan đến Mỹ trở thành cảnh sát, theo học tiến sĩ rồi trở thành Thị trưởng quả là câu chuyện khá đặc biệt và đáng ngưỡng mộ. Ông có thể kể đôi nét về đời binh ngũ của mình cùng hành trình trên đất Mỹ này ra sao?

TT TMA: – Tôi nhập ngũ năm 1969, đến năm 1970 thì được chọn qua Không Quân và được sang Mỹ huấn luyện một năm. Về nước thì tôi đóng tại Plây-ku bốn năm, tham gia những trận lớn trong Mùa Hè Ðỏ Lửa, Ðắk-tô, Plây-me, 60 % các phi vụ của tôi hầu như lúc nào cũng dính đạn. Trong chiến tranh nên thấy cái chết là chuyện bình thường. Ðến ngày 28 tháng Tư năm 75 thì sau phi vụ cuối cùng tại Nha Trang, tôi bay sang Thái Lan vì các cấp chỉ huy đã bỏ đi hết rồi. Sau đó sang đảo Guam, gặp lại vợ và hai đứa con đã được đưa sang bên đó, rồi cả nhà được đưa sang Camp Pendleton tại California. Thời gian đó gia đình tôi là bốn người và vợ tôi đang có bầu thêm đứa nữa, tôi ở trong trại sáu tháng vì không ai bảo lãnh. May mắn là có một gia đình đại tá lực lượng đặc biệt của Mỹ rước chúng tôi về Pennsylvania. Ông rất tốt và thương người Việt Nam vì từng sang Việt Nam năm lần, lần cuối ông bị thương và được người dân, lính mình cứu…

truong-minh-an2
Cảnh sát Trương Minh Ẩn

Năm 1979 gia đình tôi về Texas, tôi làm đủ mọi việc, từ trong siêu thị, được đề bạt lên làm department manager, sau đó tôi bán bảo hiểm. Lý do tôi gia nhập cảnh sát là hồi đó tôi ở cạnh một hàng xóm hay đánh vợ, cảnh sát đến thì không ai nói được tiếng Anh nên tôi trở thành thông dịch viên, giúp đỡ cảnh sát. Họ mới kêu tôi đi thi và tôi đậu, bắt đầu đi làm cảnh sát từ năm 1987. Lúc đầu tôi tuần tiễu, sau đó làm cảnh sát chìm đúng năm năm. Khoảng năm chín mấy, ở vùng này Việt Nam nổi loạn dữ lắm, đánh lộn, du đãng, cướp bóc mà bên văn phòng biện lý không hiểu nhiều về phong tục, tập quán và ngôn ngữ người Việt nên văn phòng bên đó mời tôi về làm việc. Năm 2013 cảnh sát tìm tôi đề nghị ra ứng cử nghị viên để giúp đỡ cho họ và họ đã giúp tôi thắng cử. Hai nhiệm kỳ sau thì quen việc và các nghị viên khác bầu tôi làm Phó Thị trưởng vì tôi cứng rắn lắm, cái gì không đúng là chỉ ngay trong buổi họp.

Còn chuyện đi học thì tôi ham học lắm, hồi đó tôi đậu Tú Tài 1, Tú Tài đôi sau đó đi sĩ quan rồi theo học Luật. Qua Mỹ đưa giấy tờ đó ra thì TCU cho tôi được 42 tín chỉ để vào cảnh sát vì lúc đó chỉ cần 20 tín chỉ. Sau đó tôi vừa đi làm vừa học lại, từ sáu giờ đến mười giờ, liên tục như vậy trong 20 năm cho đến khi tôi lấy bằng tiến sĩ về Tội Phạm Học tại NorthCentral University. Tôi cũng giúp xây chùa, hai cái chùa ở đây và một cái tại Kentucky. Tôi rất bận rộn nhưng ý chí đã khắc phục được cái mệt mỏi của tôi. Hiện giờ tôi cũng đã học được một thời gian tiếng Tây Ban Nha, cuộc đời tôi chỉ có sự học là tôi mê nhất.

ĐYT: – Quả là một hành trình và nỗ lực bền bỉ và xứng đáng cho giới trẻ nhìn đến. Sau bao nhiêu năm sống và phục vụ như vậy, ông có thể chia sẻ tâm niệm của mình về điều gì ông xem là quan trọng nhất trong đời sống của mình? 

TT TMA: -Tôi nghĩ mình phải biết tha thứ và biết quên. Có ai làm mình giận thì mình xem như câu chuyện buồn, đừng mang theo, chuyện gì mình nghĩ tha thứ được thì nên tha thứ. Ðối với tôi thì đừng bao giờ mang lửa từ bên ngoài về nhà và đừng mang lửa trong nhà ra ngoài đường. Ðiều quan trọng với tôi là sự chia sẻ và giúp đỡ. Mấy chục năm nay tôi vẫn thường giúp đỡ các cô nhi viện bên Việt Nam, giúp xây chùa ở đây, giúp cho các hội cựu chiến binh, hội người già của Mỹ… Tôi nghĩ nhờ vậy mà ơn trên ban cho tôi sự may mắn và thành công. Nói như đạo Phật là mình tích đức thì gặt được quả tốt vậy thôi.

ĐYT: – Cảm ơn ông đã chia sẻ những tâm tình này. Trước khi kết thúc, ông có thêm lời chia sẻ đến cử tri gốc Việt Haltom đã bỏ phiếu cho ông cũng như đồng hương khắp mọi nơi đang vui mừng vì có thêm một thị trưởng gốc Việt tại Hoa Kỳ? 

TT TMA: – Tôi cảm ơn cộng đồng Việt Nam rất nhiều, đã ủng hộ từ tiền bạc, vật chất đến công sức. Có những anh em HO không có nhiều tiền bạc mà khi tôi đưa trả lại tiền xăng để giúp chở người đi bầu nhưng họ không nhận. Cảm ơn tất cả những cử tri Haltom City đã đưa tôi vào vị trí hôm nay. Tôi cũng cảm ơn tất cả những người ở xa đã ủng hộ tôi bằng lời nói, những khuyến khích tinh thần mà đối với tôi là vô giá.

ĐYT: – Xin một lần nữa chúc mừng Thị Trưởng Trương Minh Ẩn. Kính chúc ông nhiều sức khoẻ để tiếp tục con đường phục vụ cộng đồng và xã hội trong vai trò mới của mình.

ĐYT thực hiện

 

More reading

 

“Ở cuối một con đường”, Huy Phương

May 12, 2019

Ở vùng đất Nam California, Bolsa là tên một con đường chạy cắt ngang từ Đông sang Tây, giữa lòng một khu phố đông đúc người Việt trên đất Mỹ, nên theo thói quen, người ta gọi luôn khu phố này là khu Bolsa, một khu phố nổi danh trong cộng đồng người Việt trên cả thế giới.

Ở phía Đông, trên con đường này có một khu chúng cư màu hồng, cao mười một tầng, khác với màu sắc và cái bề thế bên ngoài, đây lại là một khu nhà dành cho người lớn tuổi, lặng lẽ, sống những ngày cuối cùng, an nhiên và chờ đợi. Chờ đợi để đi về cuối con đường hướng kia.

Ở cuối con đường này về phía Tây, người ta gặp một con đường sắt, đã lâu chỉ có vài toa tàu chở hàng hóa qua lại, không biết từ nhà ga nào và chạy về đâu. Cách con đường sắt này vài trăm thước, không có một nhà ga nào để chúng ta đặt tên là “Ga Cuối Đường Tàu,” nhưng gần đó là một nơi, mà cuối cùng, hầu hết cư dân người Việt ở Bolsa đều phải đến, tiễn đưa bạn bè thân quyến ra đi hay chọn cho chính mình một nơi yên nghỉ. Người ta gọi căn nhà màu trắng xây theo kiểu thuộc địa khá xưa này là “Peek Family.”

Ở khu Bolsa này cũng có rất nhiều nhà hàng Trung Hoa chuyên tổ chức những buổi tiệc cưới cuối tuần cho những đôi tân nương và tân lang, mà hình như lâu lắm, dễ chừng gần mười lăm năm, tôi không có dịp đến đó, nâng ly rượu mừng cho con cháu. Cái thời ấy hình như đã qua rồi, chỗ mà ngày nay tôi vẫn thường lui tới, tiễn đưa bạn bè hay thân thuộc, thắp một nén nhang, nói mấy lời chia buồn với tang chủ, chậm chạp bắt tay những người bạn già đã lâu không gặp, hỏi bạn rằng “Có khỏe không?” là… Peek Family.

Nhiều thành phần trong một gia đình đã lần lượt đi qua nơi đây.

Hai mươi năm về trước, tôi và bạn bè đã đến đây đưa tiễn anh, còn nhớ vào một chiều nắng ấm, và bây giờ, hai mươi năm sau, tháng ngày như một chớp mắt, chúng tôi lại đến đây, một buổi sáng, để đưa tiễn chị về nơi an nghỉ.

Nhiều năm về trước, cũng tại nơi này, chúng tôi có dịp chia buồn khi hiền nội của một cấp chỉ huy qua đời, rồi sau đó vài năm, chúng tôi lại tiễn ông ra đi.

Đôi lúc, tôi có cảm tưởng đến đây để gặp gỡ những người còn sống nhiều phần hơn là thăm viếng những người đã khuất.

Có những người quen biết đã năm mười năm mà lâu nay không thấy mặt, có những bạn bè ở tiểu bang xa mới vội vã trở về, cơ hội gặp nhau quả là hiếm. Không gặp nhau ở đây thì còn cơ hội gặp nhau ở đâu nữa? Không hẹn hò, không thông báo, không có ban tổ chức mà lúc nào cũng có họp trường, họp lớp, họp khóa, họp đơn vị, họp quân binh chủng, không có nghi lễ, mà sao lúc nào cũng đông vui. Bởi vậy không nên bỏ cơ hội đi gặp một người chết và rất nhiều người sống vài tuần một lần, ở cái nơi gọi là Peek Family này! Hèn chi, đám ma nào, cũng thấy ít khi có nước mắt, mà tay bắt mặt mừng, cười cười nói nói. Hèn chi, nghe có tiếng: “Suỵt suỵt! Mấy ông nói nhỏ lại, người ta đang đọc điếu văn, đang làm lễ cầu siêu kìa!”Nhiều khi người ta quên mất, tưởng đến đây là để gặp bạn bè bù khú mấy câu.

Bao nhiêu con người lưu lạc Việt Nam đã qua đây. Mười năm trước là một tướng lãnh lưu vong, mười năm sau là một người lính thất trận, tất cả đều không được giấc mơ gối đầu lên mảnh đất quê hương.

Có người là tỷ phú cũng chôn nơi này, nhưng cũng có người lâm cảnh vô gia cư, được cộng đồng người Việt đùm bọc đưa đến đây!

Rất nhiều nhà văn, ký giả, ca sĩ, nhạc sĩ… ưu tú của cộng đồng đã yên nghỉ bên nhau trong gần như là một ngôi làng nhỏ và họ đã trở thành bạn bè, lối xóm của nhau. Một ngôi làng có những bóng cây cao và trong yên lặng, chúng còn nghe cả tiếng chim vô tình ríu rít đâu đây!

Tất cả đều bình đẳng trong phần mộ của mình.

Tôi không đếm hết những lần đến đây chậm rãi đi theo sau chiếc quan tài với tấm lòng bùi ngùi thương tiếc và nghĩ đến lẽ đời vô thường. Một người chị đến tuổi đại thọ nhưng phải chi chị sống cho thêm vài năm nữa, vì đời sống của chị mang hữu ích lại cho người đời. Một người bạn văn không còn quá trẻ nhưng mất đi để lại quá nhiều thương tiếc cho mọi người.

Ở đây, có lần anh em du ca đã quây quần hát bên quan tài người đã mất. Có lần bài hát của người sáng tác nằm trong mộ đã được người sống đứng vòng trong, vòng ngoài hát lên. Đã qua đây những Nguyễn Đức Quang, những Trầm Tử Thiêng, những Nhật Trường Trần Thiện Thanh, những Nhật Ngân, những Cao Xuân Huy… Đây cũng là nơi an nghỉ của Đỗ Ngọc Yến, Mai Thảo, Võ Phiến, Nguyễn Mộng Giác, Bùi Bảo Trúc… Cả một quê hương, cả một xóm văn học thu nhỏ.

Chúng ta chưa có một bảo tàng viện, một tự điển văn học xứng đáng với tầm vóc của nó, nhưng chúng ta đem tinh hoa văn học của miền Nam, Việt Nam Cộng Hòa, đến đây, không phải để chôn vùi theo tác giả trong những phần mộ mà còn để xiển dương và duy trì nó muôn đời.

Trăm năm sau, lớp hậu thế còn ai biết những người nằm ở đây là ai? Rồi đây, Peek Family cũng trở thành những khu nghĩa trang lịch sử như Passy, Père Lachaise, Montparnasse hay Montmartre của Paris, đó là những nơi chôn cất những nhân vật lịch sử, những bậc Vua Chúa hay những bậc anh hùng. “Bất tri tam bách dư niên hậu,” liệu rồi có ai tò mò đến đây, vạch đám cỏ, lấy tay chùi lên tấm bia mộ để đọc tên một người đã khuất?

Không phải chỉ “ở cuối một con đường” mà ở cuối con đường nào cũng có một chỗ để chúng ta dừng chân, quay đầu nhìn lại đoạn đường đã qua, trước khi bước vào cõi miên viễn, chỉ còn khác nhau ở chỗ chậm, nhanh mà thôi! 

Tượng Đài Thuyền Nhân bên trong khuôn viên nghĩa trang “Peek Family,”
nơi có đây có rất nhiều người Việt Nam an nghỉ. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)
 

Huy Phương